Từ sau đêm ấy, trong tháp pha lê, cuộn giấy mang tên Trần Minh Duy không bao giờ tắt sáng.
Mỗi khi Liên Vân cầm bút, ánh mực bạc trên đầu ngòi bút lại run rẩy — như thể chính cây bút cũng mang cảm xúc của cô.
Cô đã cố gắng giữ khoảng cách.
Nhưng càng viết, càng nhìn thấy cuộc sống của anh — nụ cười, nỗi buồn, từng giấc mơ nhỏ — cô càng không thể giấu đi cảm xúc đang dâng tràn.
Mỗi dòng chữ cô viết ra, dường như đều mang hơi ấm của trái tim mình.
Ở nhân gian, Trần Minh Duy đã trở lại cuộc sống bình thường.
Cậu đang học năm cuối đại học, chuyên ngành kiến trúc. Mọi người bảo Duy có đôi mắt “nhìn xuyên qua không gian”, như thể đang ngắm thứ gì đó không thuộc về thế giới này.
Cậu thường ngồi một mình ở quán cà phê cuối phố, phác những đường cong uốn lượn tựa như vòm mây.
Trong một lần triển lãm, bạn bè hỏi cậu lấy cảm hứng từ đâu. Duy chỉ cười:
– “Từ một người không thật.”
Mọi người bật cười. Chỉ có cậu biết, câu trả lời ấy không hề là đùa.
Bức tranh ấy, cậu đặt tên là “Người viết trong sương”.
Nét mảnh, dịu, nhưng ánh mắt nhân vật lại chứa một nỗi cô đơn rất sâu.
Ở Linh Giới, Liên Vân ngồi lặng trước cuộn giấy đang phát sáng.
Mỗi lần Duy cầm bút, cô cảm thấy có gì đó đáp lại trong tim mình — như hai nguồn mực cùng dao động.
Cô biết, giữa người viết và chủ thể không thể tồn tại mối dây liên kết, trừ khi… định mệnh đã tự gắn họ với nhau.
Nhưng nếu là định mệnh, tại sao cô lại sợ đến thế?
Thủ Trì đã từng cảnh báo:
“Nếu người viết để cảm xúc xen vào, dòng mực sẽ đổi màu. Khi đó, định mệnh sẽ lệch khỏi quỹ đạo vốn có, và cô không thể cứu vãn được nữa.”
Cô nghĩ, mình sẽ dừng lại.
Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Duy ngồi giữa đêm khuya, bên khung cửa sổ, ánh đèn mờ hắt lên khuôn mặt mệt mỏi… cô lại không thể.
Anh vừa bị mất bản thiết kế đầu tiên trong cuộc thi lớn.
Một lỗi nhỏ trong mô hình đã khiến công trình sụp xuống, toàn bộ nhóm bị loại.
Duy im lặng, không giận, không buồn – chỉ mỉm cười, nhưng ánh mắt trống rỗng.
Trên cuộn giấy, dòng chữ hiện ra:
“Anh mất niềm tin vào chính mình. Một phần ánh sáng trong anh bắt đầu lụi tắt.”
Liên Vân nắm chặt bút.
– “Không, anh ấy xứng đáng được tỏa sáng hơn thế.”
Cô đặt bút xuống, viết thêm:
“Một tia sáng nhỏ xuất hiện, dẫn anh đến nơi ánh mặt trời vẫn chiếu.”
Ánh mực bạc lan ra như sóng.
Ở nhân gian, một cuộc điện thoại đến – người thầy cũ gọi Duy quay lại hỗ trợ một dự án mới.
Một cơ hội nhỏ, nhưng vừa đủ để anh vực dậy.
Duy sững sờ nhìn màn hình, rồi bật cười.
– “Là em sao…?” – Câu nói ấy nhẹ như hơi thở, nhưng bay xa đến tận Linh Giới.
Liên Vân khựng lại. Cây bút trong tay run mạnh.
Một vệt mực dài vô tình vẽ lệch khỏi cuộn giấy. Ánh sáng chớp giật.
Cô hoảng hốt. “Không… mình vừa phạm sai lần nữa.”
Ánh sáng mờ từ tháp pha lê bao trùm quanh cô. Một âm thanh trầm vang lên – tiếng gọi của Hội Linh, những vị giám hộ cai quản luật viết.
– “Người viết số 93, Liên Vân. Dòng mực của cô đã đổi màu.”
Liên Vân nhìn xuống: mực trên ngòi bút đã chuyển từ bạc sang ánh xanh lam nhạt – màu của cảm xúc thật.
Cô quỳ xuống, giọng run run:
– “Xin tha cho em… chỉ lần này thôi. Em không thể nhìn anh ấy gục ngã.”
Một giọng nói vang lên trong không gian mờ đục:
– “Cảm xúc là thứ khiến linh giới tan rã. Cô muốn cứu một sinh mệnh… hay muốn hủy tất cả?”
Nhưng Liên Vân chỉ im lặng.
Vì ngay lúc đó, hình ảnh của Duy hiện ra giữa luồng sáng. Anh đang đứng giữa công trường, gió thổi tung mái tóc, ánh mắt rực rỡ trở lại.
Cô thấy nụ cười anh, lòng cô cũng rạng lên như bình minh.
Ánh sáng lam quanh cô dần dịu lại, rồi tan vào hư không.
Một giọng nói cuối cùng vang lên – lạnh mà trĩu buồn:
– “Người viết 93, cô đã khởi tạo vết mực cảm xúc đầu tiên. Từ nay, định mệnh này không còn thuộc về Linh Giới nữa.”
Khi Liên Vân mở mắt, tháp pha lê chìm trong sương.
Cuộn giấy trước mặt cô bây giờ không còn sáng trắng, mà phủ một lớp màu mờ như khói.
Trên đó, những chữ cô từng viết đang chảy – như thể đang sống, tự biến đổi từng giây.
Ở nhân gian, Duy ngẩng đầu lên giữa công trường, cảm giác gió lạ lướt qua tóc.
Cậu đưa tay ra, khẽ chạm vào không khí.
Trên lòng bàn tay, một vệt mực lam nhạt còn vương lại, lạnh như nước, nhưng đẹp như ánh trăng.
Cậu nhìn nó thật lâu, rồi thì thầm:
– “Em đã ở đây, đúng không?”
Không ai đáp.
Chỉ có gió khẽ cuốn, mang theo tiếng ngân mờ xa – như giọng ai đó trả lời:
“Và em vẫn sẽ viết tiếp, cho đến khi định mệnh thôi còn là định mệnh.”
Một giọt sáng rơi xuống cuộn giấy.
Từ hôm đó, nơi góc phải mỗi trang viết của Liên Vân, đều hiện một vết lam nhỏ — vết mực của cảm xúc.
Không thể xóa.
Không thể ngừng.
Cũng như tình yêu – một khi đã viết ra, vĩnh viễn không thể thu hồi.