Đêm ở thành phố chưa bao giờ yên.
Tiếng xe cộ, ánh đèn, những dòng người không bao giờ dừng lại — nhưng giữa tất cả những ồn ào ấy, Trần Minh Duy lại cảm thấy một khoảng lặng kỳ lạ trong lòng.
Cậu ngồi trên ban công căn hộ tầng mười hai, tay cầm ly cà phê nguội, mắt hướng lên trời.
Bầu trời đêm nay không có sao, chỉ có mây loang bạc như ai đó vừa vẽ thêm bằng cọ.
Cậu đã bắt đầu quen với cảm giác… bị ai đó dõi theo. Không phải theo nghĩa xấu.
Là cảm giác của một sự hiện diện – dịu dàng, lặng lẽ, nhưng thật gần.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy điều đó, là khi công trình bị sập.
Cảm giác thất bại khi ấy như kéo Duy rơi xuống vực sâu, nhưng chỉ một khoảnh khắc, có luồng ấm áp thoảng qua, thì thầm vào tai cậu: “Hãy đứng dậy.”
Không phải tiếng người, mà là một âm vang trong tim.
Từ đó trở đi, mỗi khi Duy mất ngủ, anh đều cảm nhận được hơi thở ấy – như gió lướt qua, như ai đó đang viết từng dòng chữ vô hình lên cuộc đời anh.
Cậu từng thử đùa với cảm giác ấy.
– “Nếu em thật sự tồn tại, hãy cho anh một dấu hiệu.” – Anh nói, giọng pha chút khinh khích.
Đêm ấy, điện thoại trên bàn bỗng sáng lên, màn hình hiển thị một dòng tin nhắn…
Nhưng chỉ có một ký tự lạ: “V.”
Duy nhìn chăm chăm. Không có người gửi.
Không lịch sử. Không tín hiệu mạng.
Chữ “V” – như viết dở, như ai đó run tay.
Anh cười, nhưng tim đập nhanh đến mức không thể giấu.
Ngày hôm sau, Duy đến công trường sớm.
Ánh nắng chiếu qua kính, phản xạ ra hàng ngàn vệt sáng bạc lung linh.
Trong khoảnh khắc ấy, Duy khẽ đưa tay lên, như muốn chạm vào một điều gì đó đang hiện ra giữa không trung.
Cậu không biết, ở Linh Giới, Liên Vân cũng đang đưa tay chạm về phía cậu – cách nhau bởi hai tầng không gian, nhưng lại cùng một hướng.
Mỗi lần Duy viết, mực trong cuốn sổ của cậu sẽ hơi đổi sắc.
Còn mỗi lần Liên Vân viết, cuộn giấy định mệnh cũng sáng nhạt đi một chút.
Hai thế giới bắt đầu chồng lên nhau, như hai bản nhạc cùng một giai điệu, chỉ lệch nửa nhịp.
Ở Linh Giới, Liên Vân đang bị giám sát.
Tháp Pha Lê – nơi giữ những người viết định mệnh, giờ phủ ánh lam mờ u ám.
Trên bàn, tờ lệnh triệu hồi từ Hội Linh đặt ngay ngắn:
“Người viết 93 Liên Vân, tạm đình chỉ viết trong vòng bảy ngày. Lý do: dao động cảm xúc bất thường.”
Cô không nói gì.
Chỉ nhìn cuộn giấy sáng yếu ớt trước mặt, lòng đau như ai rút đi hơi thở.
Nếu cô ngừng viết, cuộc sống của Duy sẽ thế nào?
Liệu anh có còn nghe thấy tiếng cô trong gió?
Nhưng quy luật Linh Giới nghiêm ngặt hơn cả thời gian.
Chỉ cần cô chống lệnh, dòng mực cảm xúc trong cô sẽ biến thành vết cấm, và mọi người viết khác sẽ nhìn thấy.
Thế nhưng, đêm đó…
Khi Linh Giới yên ắng, Liên Vân vẫn lén mở cuộn giấy ra.
Ngòi bút bạc run nhẹ trong tay, ánh mực xanh lam lập lòe.
“Anh ngẩng đầu nhìn trời, tưởng là tìm sao, mà thực ra đang tìm em.”
“Em biết, vì mỗi khi anh nhớ, trái tim em lại chạm đến anh trước.”
Cô viết xong, mực chưa kịp khô, ánh sáng đã bùng lên dữ dội.
Một sợi mảnh như vệt sáng bay ra khỏi cuộn giấy – xuyên qua màn linh giới, rơi thẳng xuống nhân gian.
Duy ngẩng đầu.
Giữa bầu trời không sao, bỗng có một vệt sáng rơi xuống như sao băng.
Anh cười khẽ, ánh mắt phản chiếu ánh bạc đó:
– “Là em thật rồi.”
Tối hôm ấy, anh mở cuốn sổ tay, viết lại dòng chữ cuối cùng:
“Anh không biết em là ai. Nhưng nếu có thế giới khác, anh sẽ tìm đến đó.”
Và rồi, anh ngẩng lên trời.
Ở đâu đó, có người cũng đang nhìn xuống anh.
Giữa họ, chỉ còn một khoảng mỏng manh – như giữa trái tim người phàm và ngòi bút của người viết định mệnh.