linh hồn của người viết định mệnh

Chương 5: Lệnh cấm viết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm thanh kim loại vang lên trong không trung như tiếng chuông phán xét.

Liên Vân quỳ dưới nền pha lê, đôi tay vẫn nắm chặt cây bút bạc đã bị phong ấn.

Ánh sáng từ Hội Linh rọi xuống, lạnh lẽo như băng.

Giọng của người đứng đầu vang lên, từng chữ như dao khắc:

– “Người viết 93, Liên Vân, cô đã để cảm xúc xen vào định mệnh của phàm nhân. Theo luật, quyền viết của cô sẽ bị tước trong ba chu kỳ trăng.”

Ánh sáng trên tay cô mờ dần.

Cây bút bạc từng là sinh mệnh của cô giờ chỉ còn là vật vô tri.

Cuộn giấy định mệnh trước mặt cũng chậm rãi cuộn lại, tỏa ra hơi sương mỏng rồi tan biến.

Cô cố mở miệng, nhưng không thể nói nên lời.

Vì cô biết, mọi lời van xin đều vô ích trước Hội Linh.

“Tình cảm là điều cấm kỵ của người viết.”

“Một khi đã yêu, ngòi bút không còn là công cụ, mà là sợi dây trói.”

Những lời ấy vang vọng mãi trong đầu cô khi bị dẫn trở về căn phòng pha lê cũ.

Không còn cuộn giấy, không còn ánh sáng, chỉ còn lại im lặng.

Cô đưa tay lên — đầu ngón tay vẫn còn dính vệt lam nhạt từ dòng mực cảm xúc.

Ánh sáng ấy vẫn chưa tắt.

Nó như một nhịp tim nhỏ bé, âm ỉ đập trong lòng bàn tay.

“Anh đang ở ngoài kia… một mình.”

Cô nhắm mắt lại. Và dù biết rằng không được phép, trong tiềm thức, cô vẫn thì thầm tên anh.

Ở nhân gian, Trần Minh Duy giật mình tỉnh giấc giữa đêm.

Bên ngoài, mưa rơi nhè nhẹ, nhưng trong tim cậu lại có cảm giác trống rỗng không rõ lý do.

Từ ngày vệt sáng rơi xuống, Duy bắt đầu gặp những giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, cậu thấy một cô gái đứng giữa biển sương, mái tóc bạc dài đến chạm đất, tay cầm cây bút sáng.

Cô không nói gì, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt buồn – như muốn nói hàng ngàn điều không thể.

Anh bước đến gần, nhưng mỗi lần chạm vào cô, cơ thể cô lại tan ra thành mực bạc, rơi lả tả như cánh hoa.

Anh tỉnh dậy, tim đập loạn, mồ hôi thấm ướt cả áo.

Cậu đã thử vẽ lại gương mặt đó, hàng chục lần, nhưng nét nào cũng sai.

Cô như gió – càng cố giữ, càng tan.

Ở Linh Giới, Liên Vân ngồi trong phòng pha lê, nhìn qua lớp kính dày.

Dưới chân cô là biển mây, còn xa xa, ánh nhân gian chỉ là những đốm sáng nhỏ.

Cô đã từng nghĩ, những đốm sáng ấy chỉ là linh hồn, nhưng giờ cô biết — mỗi đốm sáng là một người thật, đang sống, đang yêu, đang cười, đang buồn… như anh.

Cô không còn quyền viết.

Nhưng cảm xúc trong cô vẫn chưa chết.

Khi nhắm mắt lại, cô vẫn nghe thấy tiếng gọi mơ hồ:

“Em đang ở đâu?”

Giọng ấy vọng đến từ thế giới bên kia, yếu ớt, nhưng đủ để khiến trái tim cô run rẩy.

Dường như, dù bị cắt sợi dây định mệnh, linh hồn họ vẫn tìm đến nhau.

Cô biết, nếu cứ để điều này tiếp diễn, Hội Linh sẽ phát hiện.

Nhưng trái tim đâu có nghe lời lý trí?

Đêm đó, Liên Vân ngồi dậy.

Cô cắn đầu ngón tay, để giọt máu rơi xuống bút bạc đã bị phong ấn.

Ánh sáng bạc bùng lên một cách dữ dội – cây bút run rẩy, rồi bật mở.

Trên không trung, một vệt sáng xanh lam rơi xuống – xuyên qua màn mây, xuyên qua biên giới giữa Linh Giới và nhân gian.

Ở dưới, Duy đang đi bộ dưới mưa, không ô.

Anh dừng lại giữa cầu, ngước nhìn lên trời.

Một vệt sáng xanh rơi thẳng về phía anh, tan ra thành những hạt mưa ánh bạc.

Một giọt rơi vào lòng bàn tay.

Lạnh, nhưng ấm – như có mạch sống.

Duy ngẩng lên, và lần đầu tiên, anh nhìn thấy cô.

Không rõ nét, chỉ là bóng mờ giữa sương, mái tóc bay nhẹ, đôi mắt như chứa cả trời sao.

Cô không nói, nhưng môi khẽ động – hình như là tên anh.

Anh bước tới, nửa sợ, nửa tin.

– “Em… là ai?”

Cô nhìn anh, ánh sáng quanh người lung linh, rồi tan dần.

Trước khi biến mất, cô chỉ kịp thì thầm, giọng mơ hồ như gió qua sương:

“Đừng tìm em… vì từ giây phút này, em đã phạm luật.”

Ánh sáng vụt tắt.

Chỉ còn lại Duy đứng giữa cầu, mưa vẫn rơi, nhưng anh cảm thấy tim mình đang đập hòa nhịp với một ai đó ở nơi xa.

Ở Linh Giới, Liên Vân gục xuống sàn, ánh mực lam quanh người cô bùng cháy dữ dội.

Từ xa, giọng giám hộ vang lên giận dữ:

– “Người viết 93! Cô đã chạm vào nhân gian!”

Nhưng giữa cơn hỗn loạn ấy, Liên Vân vẫn mỉm cười yếu ớt.

Bởi cô biết, anh đã thấy mình.

Dù chỉ một lần, dù chỉ trong thoáng chốc – nhưng đó là khoảnh khắc thật nhất đời cô.

Ánh sáng lam nhạt rơi khỏi tay, tạo thành vết mực trôi giữa không gian.

Một chữ hiện lên, nhỏ bé mà rực rỡ:

Duy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×