linh hồn của người viết định mệnh

Chương 8: Khi định mệnh sai nhịp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió nổi lên từ nơi không tên, thổi tung hàng vạn trang định mệnh đang bay trong linh giới. Mỗi trang giấy phát sáng rồi vụt tắt, như linh hồn của những câu chuyện bị xáo trộn.

Nữ chính ngã quỵ trước hồ ánh nguyệt, nơi vừa rồi cô cảm nhận được hơi ấm của anh. Một hơi ấm không thuộc về thế giới này. Bàn tay cô run rẩy, trang định mệnh trên bàn đã biến mất nửa dòng, nét chữ loang ra như đang khóc.

“Anh… đã chạm được vào ta rồi sao?” – cô thì thầm, giọng run như gió thoảng.

Từ xa, người giữ sổ mệnh bước đến. Ông lão mặc áo choàng bạc, ánh mắt sâu như biển đêm.

“Con đã phạm giới, Linh Tịch. Người phàm không được biết đến sự tồn tại của người viết. Càng không được chạm vào nhau.”

“Nhưng… con không cố ý. Con chỉ muốn… nhìn thấy anh ấy một lần.”

“Chỉ một lần, con đã khiến sợi chỉ số mệnh của anh ta đứt đoạn. Nếu người phàm bước qua ranh giới, cả hai thế giới sẽ sụp đổ.”

Cô cắn môi, nước mắt rơi xuống trang giấy đã cháy sáng. Nhưng giữa ánh lửa đó, cô vẫn thấy hình bóng anh — nam chính, người đang tìm cô ở nhân gian.

Ở phía nhân gian, anh tỉnh dậy giữa màn sương đặc quánh. Cánh cửa đền cổ phía sau đã biến mất. Trên tay anh là một mảnh giấy cháy dở, chữ viết như khắc sâu vào tim:

“Đừng tìm em nữa, nếu anh yêu em thật — hãy để định mệnh yên.”

Anh mỉm cười, giọng khàn:

“Em nghĩ anh sẽ dừng lại sao? Nếu định mệnh là một câu chuyện, vậy anh muốn viết lại nó.”

Từ đó, anh bắt đầu hành trình đi tìm “nơi giao nhau của hai thế giới” – theo những lời đồn, đó là nơi người viết và nhân vật có thể hoán đổi vị trí.

Càng đi, giấc mơ của anh càng thật. Anh thấy cô, đôi mắt sáng như ánh trăng, đứng giữa hàng ngàn trang giấy trắng đang bay. Mỗi khi anh tiến lại gần, cô lại tan dần vào gió, chỉ còn lại giọng nói:

“Anh không thuộc về nơi này.”

Nhưng trái tim anh đáp lại:

“Thì để anh đánh đổi tất cả để được thuộc về em.”

Ở linh giới, Linh Tịch lén mở “Sách Cấm” – nơi ghi lại những định mệnh bị phá vỡ. Cô tìm thấy một dòng chữ mờ, chính tay mình viết khi còn là học trò:

“Nếu một người viết yêu nhân vật của mình, họ sẽ trở thành nhân vật đó, còn người kia sẽ biến mất khỏi thế giới phàm.”

Cô khựng lại. Nghĩa là… nếu anh thật sự vượt qua được ranh giới, anh sẽ biến mất, chỉ còn cô ở nhân gian, mang ký ức của cả hai.

Trăng sáng chiếu xuống hồ, phản chiếu hình ảnh cô mờ dần. Ở nhân gian, anh cũng cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, hơi thở hòa vào gió.

Hai thế giới đang bắt đầu sai nhịp.

Giữa bầu trời đầy giấy trắng, hai linh hồn chạm nhau lần nữa. Cô nghẹn ngào, nước mắt rơi, tan vào ánh sáng.

“Đừng bước thêm, anh sẽ không còn là anh nữa.”

“Vậy để anh trở thành định mệnh của em.”

Anh vươn tay — lần này, không còn ranh giới nào nữa.

Cả hai thế giới rung chuyển. Những trang định mệnh rách nát, rồi… một luồng sáng bao phủ tất cả.

Khi ánh sáng tắt, người giữ sổ mệnh mở mắt. Trên bàn chỉ còn một quyển sách mới, chưa viết gì, nhưng ở trang đầu là dòng chữ nhỏ:

“Câu chuyện này… là của hai người viết.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×