linh hồn dị diện: lời nguyền áo trắng

Chương 10: Đài Thiên Văn và Cái Bẫy Cân Bằng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc Land Cruiser cũ kỹ cuối cùng cũng bò lên được con dốc dốc đá lởm chởm, nơi đặt Đài Thiên Văn bị lãng quên. Đó là một công trình cũ kỹ từ thời Pháp, được xây dựng để đo đạc sự bất định của vũ trụ nhưng cuối cùng lại bị bỏ rơi bởi sự bất định của lịch sử. Nó nằm trên một đỉnh đồi cô lập, hoàn toàn phù hợp với cái tên "Giao Điểm Tĩnh Học Méo Mó" mà Bán Nguyệt đã nhắc đến. Đêm đã buông xuống sâu, chỉ có ánh trăng lưỡi liềm lạnh lẽo đủ chiếu sáng cho những phác thảo điên rồ của Nhật.

Nhật dừng xe. Anh cảm thấy mệt mỏi cùng cực, không chỉ về thể xác mà còn về tâm trí. Ba giờ đồng hồ trong xe, anh đã bị buộc phải biến cơn ác mộng thành bản vẽ kỹ thuật. Cấu Trúc Tĩnh Học Đơn Cực (Monopole Static Structure) đã hoàn thành, ít nhất là phần phác thảo sơ bộ của Chân đế Giai đoạn Một.

Kiến trúc này là một sự sỉ nhục đối với mọi nguyên tắc nhân đạo, nhưng lại là một kiệt tác về logic. Nó không phải là một ngôi nhà, mà là một Vật Neo Lực, một trụ tháp đơn, đối xứng hoàn hảo, được thiết kế để không chịu bất kỳ lực ngang nào, chỉ truyền tải lực dọc thẳng đứng xuống lòng đất. Nó là sự thể hiện hoàn hảo của Tĩnh Học. Bằng cách neo chặt vào "Móng Giày Của Thần Linh"—nền móng bằng đá granite kiên cố của đài quan sát—cấu trúc này sẽ hút và tổng hợp năng lượng hỗn loạn đã được hấp thụ từ Dị Diện, biến nó thành năng lượng trấn áp sự hỗn loạn bên ngoài.

"Xong chưa, Hạt Tiêu?" Giọng Bán Nguyệt lạnh lùng vang lên. Cô không cần nhìn vào sổ phác thảo của anh. Cô đã đọc được nó trong tâm trí anh.

"Chân đế Giai đoạn Một đã hoàn thành," Nhật đáp, giọng anh trầm xuống, mệt mỏi. "Nó là một hệ thống móng cọc sâu, sử dụng cấu trúc vòm ngược để tối ưu hóa việc phân phối áp lực. Về cơ bản, nó là một chiếc kim hoàn hảo, được cắm vào nền đất cũ kỹ này."

Bán Nguyệt mỉm cười, một nụ cười gần như chiến thắng của Mai. "Rất tốt. Chính xác là sự Tự Phủ Định Kiến Tạo. Ngươi dùng kiến thức để phủ định mục đích nhân loại của nó, và đó là điều ta cần. Ngươi đã thiết kế sự cân bằng không thể bị phá vỡ."

Nhật nhìn vào bản vẽ. Anh đã thiết kế sự cân bằng không thể bị phá vỡ, nhưng anh cũng đã thiết kế một vết nứt duy nhất.

Anh đã cố ý tính toán sai lệch một thông số nhỏ ở điểm tiếp xúc giữa móng cọc trung tâm và hệ thống neo vòm. Về mặt kỹ thuật, nó là một lỗi nhỏ, một sự sai lệch không đáng kể trong hệ số an toàn. Nhưng về mặt ý niệm, nó là sự Méo Mó Tối Thượng của chính anh. Lỗi đó sẽ không gây sập, nhưng nó sẽ tạo ra một điểm yếu cảm xúc mà chỉ Mai, với tư cách là ý thức vật chủ, mới có thể nhận ra nếu cô tỉnh dậy.

Bán Nguyệt bước ra khỏi xe. Cô đứng giữa bãi đất trống, nơi từng là nơi đặt kính thiên văn.

"Bây giờ, hãy bắt đầu. Ngươi sẽ cần Vật Liệu Tĩnh Học."

"Tôi cần bê tông, thép cường độ cao, và máy móc," Nhật nói, cay đắng. "Ở đây không có gì cả."

Bán Nguyệt quay lại, đôi mắt trắng dã của cô lấp lánh dưới ánh trăng. "Ngươi quên rồi, Hạt Tiêu. Ta là Ý Thức Tỉnh đã hấp thụ toàn bộ năng lượng hỗn loạn của Dị Diện và sự Tĩnh Học của Lãnh Cung. Ta không bị giới hạn bởi vật chất. Ta có thể tái cấu trúc vật chất dựa trên Ý Niệm của mình."

Cô đưa tay về phía tòa nhà đài thiên văn cũ. Khuôn mặt cô không hề thay đổi, nhưng một luồng năng lượng mạnh mẽ phát ra.

Rầm!

Toàn bộ mái vòm kim loại và đá của đài thiên văn cũ nổ tung, nhưng không phải là một vụ nổ hỗn loạn. Nó là một sự phân rã có trật tự. Đá granite và thép phân tách thành các hạt vật chất cơ bản, bay lơ lửng trong không khí như một đám mây bụi mịn, bị điều khiển bởi một ý chí vô hình.

"Vật chất là thứ dễ uốn nắn nhất," Bán Nguyệt thì thầm. "Ta đã lấy nó từ một cấu trúc méo mó để tạo ra một cấu trúc hoàn hảo. Bắt đầu đi, Hạt Tiêu. Dùng tâm trí của ngươi để dẫn dắt những hạt này vào bản vẽ. Ngươi là kiến trúc sư, ta là máy in 3D."

Nhật kinh hoàng. Đây là sức mạnh thực sự của Bán Nguyệt: khả năng điều khiển vật chất ở cấp độ phân tử, biến kiến trúc sư thành một nhà ảo thuật bị ép buộc.

Anh đứng dậy, bước về phía chiếc hộp mô hình thủy tinh. Bán Nguyệt đặt nó xuống đất. Nó là chiếc kim chỉ nam, là trung tâm kiểm soát.

"Tập trung, Nhật," anh tự nhủ. Anh phải xây dựng Cấu Trúc Tĩnh Học Đơn Cực. Anh phải xây dựng vết nứt.

Nhật nhắm mắt lại. Anh triệu hồi toàn bộ kiến thức và kinh nghiệm của mình. Anh tưởng tượng các đường nét, các mặt cắt, các chi tiết gia cố. Anh hình dung móng cọc sâu mười mét, hệ thống dầm chéo vòm ngược, và cuối cùng, điểm sai lệch nhỏ bé, được che giấu trong lớp vật liệu cường độ cao.

Khi anh tập trung, những hạt vật chất lơ lửng bắt đầu lắng xuống, tạo thành một luồng xoáy màu xám bạc. Chúng di chuyển theo ý niệm của anh, không theo trọng lực.

Giai đoạn Một: Đào móng và Neo cọc.

Lòng đất dưới Đài Thiên Văn rung chuyển. Không có tiếng máy khoan. Chỉ có tiếng đá granite bị ép nứt và nén chặt. Vật chất tự tổ chức lại. Một hệ thống cọc móng hình xoắn ốc bắt đầu xuất hiện, xuyên sâu vào lòng đất, kết nối với nền móng vững chắc của ngọn đồi.

Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán Nhật. Anh không chỉ là người thiết kế, anh đang đồng hóa với cấu trúc. Anh cảm thấy áp lực của hàng tấn vật chất được nén chặt dưới ý niệm của mình.

Và rồi, điểm sai lệch của anh. Anh buộc tâm trí mình phải tạo ra một khoang nhỏ, một khoảng trống vật chất không đáng kể, tại điểm giao nhau của ba cọc neo chính. Khoảng trống đó là một lỗi, một lời nói dối vật lý mà chỉ anh biết.

Giai đoạn Hai: Cấu trúc Vòm Ngược và Bệ Đỡ.

Sau khi cọc neo hoàn thành, những bức tường vòm ngược khổng lồ bằng kim loại được tái cấu trúc từ thép của đài quan sát cũ, mọc lên từ mặt đất. Chúng không có mối hàn, không có vết nối. Chúng là sự hoàn hảo liên tục, một sự tĩnh lặng được thể hiện bằng kim loại.

Khi cấu trúc gần hoàn thành, Nhật cảm thấy một cơn đau đầu khủng khiếp.

"Ngươi đang làm điều gì đó không cần thiết," Giọng Bán Nguyệt vang lên, cô bước lại gần. "Một sự lãng phí năng lượng không cần thiết. Một khoảng trống nhỏ. Tại sao?"

"Đó là Hệ số Giảm Chấn," Nhật nói nhanh, anh mở mắt, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Cấu trúc quá hoàn hảo sẽ không thể chống lại chấn động địa chấn nhỏ. Khoang rỗng đó sẽ hấp thụ và phân tán lực theo một góc độ phi tuyến tính, giúp cấu trúc không bị đổ vỡ vì sự hoàn hảo của chính nó."

Bán Nguyệt im lặng, ánh mắt trắng dã của cô quét qua mô hình. Cô đang phân tích dữ liệu mà anh cung cấp.

"Logic đó... là một sự méo mó thú vị," cô thừa nhận. "Ngươi đã sử dụng sự yếu đuối để tạo ra sự mạnh mẽ. Ta chấp nhận. Ngươi đang học rất nhanh, Hạt Tiêu."

Nhật thở phào nhẹ nhõm. Cô đã chấp nhận lời nói dối của anh. Vết nứt đã được cài đặt.

Giai đoạn Ba: Tháp Đơn Cực.

Vật chất còn lại bắt đầu tập trung vào trung tâm. Thép và đá granite hòa quyện, tạo thành một vật liệu mới màu trắng bạc, bắt đầu vươn lên từ bệ đỡ. Đó là một trụ tháp hình côn, thuôn nhọn dần lên bầu trời, đối xứng hoàn hảo.

Khi trụ tháp đạt đến độ cao mười lăm mét, Nhật cảm thấy một sự cạn kiệt năng lượng khủng khiếp. Anh gục xuống.

Bán Nguyệt bước tới, cô nhấc chiếc hộp mô hình thủy tinh lên. Ánh trăng lưỡi liềm chiếu vào chiếc hộp, tạo ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ.

"Đã đến lúc neo đậu," Bán Nguyệt nói.

Cô đặt chiếc hộp mô hình lên đỉnh của trụ tháp. Không cần keo hay khớp nối. Chiếc hộp đơn giản là hòa nhập vào vật chất, trở thành trung tâm năng lượng của công trình.

Một tiếng ù ù trầm thấp vang lên từ lòng đất. Năng lượng hỗn loạn đã được hấp thụ từ Dị Diện, giờ đây đã được tinh khiết hóa, bắt đầu dâng lên qua trụ tháp.

Toàn bộ ngọn đồi bị bao phủ trong một làn sương mù màu trắng bạc. Bán Nguyệt đứng giữa luồng năng lượng đó, không bị ảnh hưởng.

"Cấu Trúc Tĩnh Học Đơn Cực đã được kích hoạt," Bán Nguyệt tuyên bố. "Nó đang bắt đầu trấn áp. Sẽ có một sự ổn định tạm thời trong khu vực."

Quả thật, khi năng lượng đó phát ra, Nhật cảm thấy một sự thay đổi kỳ lạ. Không khí trở nên lạnh lẽo và tĩnh lặng một cách bất thường. Những âm thanh của đêm dường như bị bóp nghẹt. Mọi thứ trở nên quá rõ ràng, quá sạch sẽ, không có sự lẫn lộn.

Nhật nhìn ra xa, về phía thành phố Đà Lạt đang ngủ yên. Anh biết, ở cấp độ ý niệm, mọi sự hỗn loạn nhỏ bé, mọi cảm xúc không được kiểm soát, đều đang bị cấu trúc mới này trấn áp.

"Giai đoạn Một hoàn thành," Bán Nguyệt nói. "Ngươi đã làm rất tốt, Hạt Tiêu. Ngươi đã thiết kế nơi neo đậu cho Vầng Trăng Mới."

Nhật cố gắng đứng dậy. "Tiếp theo là gì?"

"Tiếp theo, ta cần nguồn cung cấp năng lượng vĩnh cửu," Bán Nguyệt nói, quay lại nhìn anh. "Trụ tháp này chỉ là nơi tổng hợp. Nó cần một nguồn năng lượng vĩnh cửu, không thể bị cạn kiệt, để chống lại sự hỗn loạn của Trái Đất."

"Năng lượng gì?"

"Sự sống," Bán Nguyệt đáp, giọng cô không chút do dự. "Không phải máu, không phải linh hồn. Mà là Ý Thức Sống Thuần Khiết."

Cô bước về phía xe Land Cruiser. "Trong ký ức của ngươi, có một nơi mà sự sống được sinh ra và nuôi dưỡng bằng một Ý Niệm thuần khiết nhất: Bệnh viện Phụ sản. Ta cần Bản Chất Sống Thuần Khiết tại đó để tạo ra Lõi Năng Lượng Tĩnh Học."

Nhật kinh hoàng. Bán Nguyệt không cần giết người, cô chỉ cần lấy đi bản chất của sự sống. Những đứa trẻ được sinh ra ở đó sẽ trở nên rỗng tuếch, hoàn hảo, nhưng không có ý chí.

"Ta sẽ không bao giờ giúp ngươi làm điều đó!" Nhật hét lên.

Bán Nguyệt đưa tay ra. Một chiếc dùi nhỏ, nhọn, bằng vật liệu trắng bạc vừa được tạo ra, lơ lửng trong không khí.

"Ngươi sẽ làm," Bán Nguyệt nói. "Ngươi sẽ làm, vì Mai. Một khi ta xóa bỏ vật chủ này, ngươi sẽ không còn lý do để tiếp tục. Và nếu ngươi không thiết kế Lõi Năng Lượng đó một cách hoàn hảo, ta sẽ thực thi nó theo cách của riêng ta, và toàn bộ bệnh viện sẽ phân rã hỗn loạn. Hạt Tiêu, ngươi phải thiết kế sự hoàn hảo để bảo vệ sự sống méo mó của họ."

Nhật nhìn vào khuôn mặt Mai. Trong giây phút đó, một giọt nước mắt thứ hai lăn dài trên má cô.

"Mai..."

"Ngươi thấy chứ?" Bán Nguyệt cười, một nụ cười ranh mãnh. "Cô ấy vẫn còn đó. Ta cho phép cô ấy thể hiện sự yếu đuối của con người, để đổi lấy sự tuân phục của ngươi. Ngươi càng hợp tác, cô ấy càng được an toàn."

Nhật nghiến răng. Anh biết Bán Nguyệt không nói dối. Anh phải tiếp tục xây dựng. Không phải để Bán Nguyệt thắng, mà để cài đặt những vết nứt vào mọi giai đoạn của công trình. Mỗi giai đoạn hoàn hảo của cô sẽ là một lớp vỏ bọc cho một lỗi nhỏ của anh.

"Được rồi," Nhật nói, tay anh run rẩy. "Bệnh viện Phụ sản. Nơi neo đậu tiếp theo: Cổng Thu Hút Ý Thức."

Anh quay trở lại xe. Bán Nguyệt đã điều khiển chiếc xe quay đầu.

"Ta đang rất mong chờ thiết kế tiếp theo của ngươi, Kiến Trúc Sư của Vầng Trăng Mới," Bán Nguyệt nói.

Chiếc Land Cruiser lại lao đi trong màn đêm, rời xa trụ tháp đơn độc và hoàn hảo trên đỉnh đồi. Nhật, với cây bút chì trong tay, bắt đầu phác thảo Cổng Thu Hút Ý Thức—một thiết kế sẽ cho phép Bán Nguyệt lấy đi sự sống, nhưng cũng có thể là chiếc chìa khóa cuối cùng để Mai trở về.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×