linh hồn dị diện: lời nguyền áo trắng

Chương 11: Cổng Thu Hút Ý Thức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc Land Cruiser đã biến thành một viên đạn lao đi trong đêm. Dưới sự kiểm soát siêu nhiên của Bán Nguyệt, động cơ xe gầm gừ những âm thanh không tưởng, vượt qua ranh giới tốc độ mà không một chiếc xe thông thường nào có thể đạt tới. Bán Nguyệt vẫn ngồi đó, bình thản như một nữ thần băng giá, khuôn mặt Mai chiếu rọi bởi ánh sáng lờ mờ từ bảng điều khiển.

Nhật cắm cúi trên sổ phác thảo, cố gắng không để tâm trí bị phân tán bởi tốc độ chóng mặt. Mục tiêu mới: Cổng Thu Hút Ý Thức—một kiến trúc phải được xây dựng ngay bên dưới Bệnh viện Phụ sản, nơi sự sống được sinh ra trong sự thuần khiết nhất. Nhiệm vụ của nó là thu hút và tinh lọc Bản Chất Sống Thuần Khiết để làm Lõi Năng Lượng Tĩnh Học cho công trình của Bán Nguyệt.

"Ngươi phải hiểu, Hạt Tiêu," Bán Nguyệt bắt đầu, giọng cô xen lẫn tiếng gió rít bên ngoài. "Sự sống là một nguồn năng lượng vĩnh cửu, nhưng nó bị ô nhiễm bởi Cảm Xúc Méo Mó—sự sợ hãi, tham lam, giận dữ. Cấu trúc của ngươi phải loại bỏ những thứ đó. Chỉ giữ lại Logic Sinh Học thuần túy."

"Và tạo ra những đứa trẻ rỗng tuếch," Nhật cay đắng nói, tay anh phác một đường cong hoàn hảo.

"Không rỗng tuếch. Mà là Hoàn Hảo Tĩnh Lặng. Chúng sẽ là những sinh linh không bị Tha Hóa bởi sự Hỗn Loạn. Một khởi đầu mới," Bán Nguyệt sửa lại. "Ta cần một cấu trúc Bộ Lọc Cảm Ứng."

Nhật làm theo lời cô, nhưng mỗi đường nét anh vẽ đều là một lời thề ngầm. Anh thiết kế Cổng Thu Hút như một hệ thống đường hầm âm học, sâu trong lòng đất, nơi âm thanh và rung động của bệnh viện (tiếng khóc đầu tiên của trẻ thơ, tiếng thở phào nhẹ nhõm của người mẹ) sẽ được thu vào, biến thành năng lượng.

Vết nứt lần này phải tinh vi hơn. Nó phải hoạt động ở cấp độ sóng.

Anh tập trung vào thiết kế Buồng Xử Lý Hấp Thụ (Absorption Chamber). Theo yêu cầu của Bán Nguyệt, buồng này phải là một hình cầu đối xứng tuyệt đối, được lót bằng vật liệu phản chiếu âm thanh hoàn hảo (vật chất do Bán Nguyệt tạo ra). Âm thanh, rung động (tức là Bản Chất Sống) sẽ va đập vô tận bên trong, được tinh lọc và nén lại thành lõi.

Nhật cố ý thiết kế hình cầu đó không hoàn hảo.

Cụ thể, anh thiết kế một Phòng Phản Chiếu Âm Thanh (Acoustic Reflection Chamber) mà bên trong, tại một điểm nhất định, anh tạo ra một sự sai lệch nhỏ trong độ dày của vật liệu. Sự sai lệch này không đủ để tạo ra lỗi vật lý thông thường, nhưng nó sẽ tạo ra một Điểm Giao Thoa Phá Hủy (Destructive Interference Point) cho tần số âm thanh cụ thể. Tần số anh chọn là tần số trung bình của giọng nói Mai.

"Ngươi đang dành quá nhiều thời gian cho Buồng Xử Lý. Nó phải đơn giản và đối xứng," Bán Nguyệt nhắc nhở, ánh mắt cô dán chặt vào cuốn sổ.

"Độ phức tạp là cần thiết, Bán Nguyệt," Nhật giải thích, cố gắng che giấu sự lo lắng. "Buồng Xử Lý Hấp Thụ phải xử lý một dải tần số rất rộng của Ý Thức Sống, từ cấp độ tế bào đến cảm xúc phát ra. Nếu nó quá đơn giản, năng lượng thô sẽ bị nén không đồng đều và gây ra Tự Phản Chiếu Hỗn Loạn, có thể phân rã cấu trúc Đơn Cực Giai đoạn Một."

Anh đưa ra một biểu đồ phức tạp về sự phân tán sóng âm. "Tôi đã thiết kế một hệ thống Lưỡng Cực Lặp Lại bên trong hình cầu. Nó đảm bảo rằng mọi năng lượng thô đều bị phân tách và hòa tan đồng đều, trừ một tần số cụ thể."

Bán Nguyệt im lặng một lúc lâu. Cô đang xử lý logic của anh. Đối với cô, sự hoàn hảo đòi hỏi sự cân bằng logic; nếu logic của Nhật có thể chứng minh rằng sự phức tạp là cần thiết để duy trì sự ổn định, cô sẽ chấp nhận.

"Tần số nào?" Bán Nguyệt hỏi, giọng cô nghi ngờ.

"Tần số Phản Hồi Trái Đất," Nhật trả lời không chút do dự. "Tần số nền mà mọi sự sống trên Trái Đất đều phát ra. Nếu không loại bỏ nó, lõi năng lượng sẽ bị ràng buộc với sự Hỗn Loạn chung của hành tinh và gây mất ổn định vĩnh cửu."

Đó là một lời nói dối được xây dựng bằng kiến thức khoa học. Tần số đó không có thật, nhưng logic thì hoàn hảo.

"Ta chấp nhận. Logic đó là chính xác. Hạt Tiêu, ngươi không chỉ là kiến trúc sư, ngươi là nhà khoa học của ta," Bán Nguyệt nói, đôi mắt cô lấp lánh sự hài lòng.

Nhật cảm thấy ghê tởm với chính mình. Anh vừa bán rẻ kiến thức của mình để cứu vãn một cơ hội mong manh.

Trong lòng hình cầu hoàn hảo, giờ đã có một khoang nhỏ, vô hình, nơi sóng âm tần số của Mai sẽ bị triệt tiêu lẫn nhau. Nếu Mai, bằng cách nào đó, phát ra một lời kêu cứu bằng cảm xúc với tần số đó, nó sẽ được khuếch đại bởi chính sự triệt tiêu, tạo ra một điểm neo ý niệm mạnh mẽ thay vì bị Bán Nguyệt hấp thụ. Đó là một canh bạc tuyệt vọng.

"Tiếp theo, ta cần Cơ Cấu Vận Chuyển Ý Niệm," Bán Nguyệt thúc giục. "Lõi năng lượng phải được vận chuyển từ lòng đất bệnh viện đến trụ tháp Đơn Cực. Nó phải là một đường ống hoàn hảo, không bị thất thoát năng lượng."

Nhật bắt đầu phác thảo Ống Dẫn Sóng Tĩnh Học (Static Waveguide). Anh thiết kế nó như một đường ống thẳng tuyệt đối, được bảo vệ bằng vật liệu trắng bạc.

"Đường ống phải có sự bù trừ," Nhật giải thích. "Khoảng cách là quá xa. Lõi năng lượng sẽ bị nhiễu loạn bởi từ trường Trái Đất và sự rung động tự nhiên. Tôi cần các Điểm Lặp Lại Đơn Cực (Monopole Repeater Points) dọc theo đường ống để giữ cho năng lượng luôn ở trạng thái tĩnh."

Anh vẽ ba điểm lặp lại. Ba điểm nhỏ, được che giấu trong các công trình kiến trúc dân sự (một trạm phát sóng di động, một cột điện cao thế, một bức tượng cũ kỹ).

"Ba điểm lặp lại. Hoàn hảo về mặt số học. Ngươi được phép thiết kế chúng. Nhưng chúng phải là kiến trúc vô hình."

"Sẽ là kiến trúc vô hình," Nhật khẳng định. Anh đã cài đặt thêm ba vết nứt nữa. Mỗi Điểm Lặp Lại sẽ là một Điểm Yếu Vật Lý có chủ đích, nơi đường ống dễ bị tổn thương nhất. Nếu anh có thể tìm được ai đó để phá hủy ba điểm đó sau này, toàn bộ Lõi Năng Lượng sẽ bị giải phóng, tạo ra một cú sốc hỗn loạn có thể làm Bán Nguyệt mất kiểm soát.

Khi bình minh hé rạng, chiếc Land Cruiser đã đến rìa một thành phố lớn. Ánh sáng vàng cam đầu tiên của mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt kiệt sức của Nhật và khuôn mặt tĩnh lặng của Mai.

"Đã xong," Nhật nói, tay anh buông thõng.

Bán Nguyệt cầm lấy sổ phác thảo. Cô lật từng trang, không một chút cử động cơ mặt, nhưng Nhật cảm thấy năng lượng của cô đang quét qua từng chi tiết, từng tính toán.

"Tuyệt vời, Hạt Tiêu," Bán Nguyệt nhận xét. "Đây là sự hoàn hảo được sinh ra từ sự sợ hãi. Ngươi đã thiết kế một công trình không thể bị phá hủy về mặt logic."

Cô đặt quyển sổ xuống. "Giờ đây, ta đã có bản thiết kế cho Lõi Năng Lượng Tĩnh Học. Ta sẽ bắt đầu tái cấu trúc Bệnh viện Phụ sản ngay khi đêm xuống. Ngươi, ta sẽ đưa ngươi đến nơi nghỉ ngơi an toàn. Ngươi cần dưỡng sức cho Giai đoạn Ba."

"Giai đoạn Ba là gì?" Nhật hỏi, cảm thấy sợ hãi trước những gì sắp xảy ra.

"Giai đoạn Ba: Cấu Trúc Khuôn Mặt Vĩnh Cửu," Bán Nguyệt đáp, đôi mắt cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Mai trên cửa sổ xe. "Đó là nơi ta sẽ tự xây dựng cơ thể vĩnh cửu cho chính mình, bằng cách kết hợp hoàn hảo Bản Chất Sống Thuần Khiết và năng lượng trấn áp. Một kiến trúc sẽ thay thế Lãnh Cung Áo Trắng cũ. Và đó sẽ là công trình kiến trúc lớn nhất, hoàn hảo nhất mà loài người từng thấy. Ngươi sẽ thiết kế Nền Móng Bất Biến cho ta. Nó phải được xây dựng tại nơi hỗn loạn và méo mó nhất trên Trái Đất—cái nôi của Dị Diện cũ."

"Nơi nào?"

"Hầm ngầm bí mật bên dưới khu đất của Gia Tộc Lãnh Cung," Bán Nguyệt nói, giọng cô tràn đầy uy quyền. "Nơi mà Mai đã được sinh ra, nơi mà Hạnh đã chết, và nơi mà Ý Niệm Thuần Khiết đã thức tỉnh. Đó sẽ là Điểm Kết Thúc Của Kiến Trúc."

Nhật cảm thấy tuyệt vọng dâng trào. Anh đã hy vọng cô sẽ chọn một địa điểm khác, một nơi xa xôi. Nhưng không, Bán Nguyệt muốn hoàn thành vòng lặp ngay tại nơi nó bắt đầu.

"Ngươi sẽ được an toàn trong một căn hộ cũ kỹ ở đây. Ta sẽ cung cấp cho ngươi mọi thứ cần thiết, và Mai sẽ luôn ở cạnh ngươi," Bán Nguyệt nói. Cô đưa tay lên, vuốt nhẹ tóc Nhật. "Đừng cố gắng chống lại, Hạt Tiêu. Hãy thiết kế sự hoàn hảo. Đó là cách duy nhất để ngươi bảo vệ những gì còn lại."

Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà chung cư cũ kỹ, nằm khuất trong một con hẻm. Bán Nguyệt mở cửa.

"Nghỉ ngơi đi," cô ra lệnh. "Mai sẽ đợi. Và công trình của ngươi, nó sẽ tự xây dựng theo ý niệm của ta."

Nhật bước ra khỏi xe. Anh cảm thấy như mình đang bước vào một cái bẫy hoàn hảo. Bán Nguyệt không cần anh về mặt vật lý; cô chỉ cần tâm trí anh, ý niệm kiến trúc của anh.

Anh quay lại nhìn. Bán Nguyệt đã điều khiển chiếc Land Cruiser lao đi, hướng về bệnh viện. Cô không cần phải ở đó để giám sát công trình. Ý Niệm đã được truyền đạt.

Nhật, kiến trúc sư của sự phản bội, đứng một mình trong con hẻm. Trong tay anh là cây bút chì, trên cuốn sổ phác thảo là bản vẽ của một kiệt tác hủy diệt. Anh đã thiết kế Cổng Thu Hút Ý Thức với một vết nứt. Giờ đây, anh phải tìm cách kích hoạt nó trước khi Lõi Năng Lượng được vận chuyển đến trụ tháp. Anh phải tìm ra một đồng minh, một người hiểu về thế giới Hỗn Loạn, để giúp anh phá hủy ba Điểm Lặp Lại Đơn Cực mà anh đã tạo ra.

Và trong đầu anh, giọng nói của Mai vang lên, yếu ớt nhưng không thể nhầm lẫn: Anh... anh phải tìm ra Món Quà Tĩnh Lặng.

Món Quà Tĩnh Lặng. Đó là gì? Nhật biết đó là một thông điệp từ Mai, một điều gì đó được che giấu trong những cấu trúc cũ kỹ mà Bán Nguyệt đã bỏ qua.

Anh bước vào căn hộ tồi tàn, bắt đầu chuẩn bị cho Giai đoạn Ba—thiết kế Nền Móng Bất Biến tại nơi gia tộc Lãnh Cung từng ngự trị, nơi anh sẽ đặt cược mọi thứ để cứu Mai và thế giới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×