linh hồn dị diện: lời nguyền áo trắng

Chương 9: Kiến Trúc Sư Của Vầng Trăng Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc Land Cruiser dừng lại giữa khoảng không tối đen. Ánh trăng lưỡi liềm bên ngoài cửa kính xe không còn là biểu tượng của sự huyền bí xa xăm, mà đã trở thành khuôn mặt của một vị nữ thần lạnh lẽo, nhìn thẳng vào linh hồn Nhật.

Nhật cảm thấy toàn thân tê liệt. Cái lạnh không đến từ không khí cao nguyên mà từ chính ánh mắt của người ngồi bên cạnh anh. Đó là đôi mắt của Mai, nhưng sâu thẳm bên trong không còn là sự ấm áp, bướng bỉnh quen thuộc mà là một hố sâu thăm thẳm của tri thức và quyền năng.

"Ngươi... ngươi đã lừa ta," Nhật lắp bắp, giọng anh khô khốc.

Mai/Bán Nguyệt nghiêng đầu, một cử chỉ duyên dáng của Mai, nhưng thực hiện bởi một ý thức khác.

"Lừa? Không, Hạt Tiêu. Ta không lừa. Ta đã lợi dụng sự ngu xuẩn của ngươi, sự gắn bó tâm lý của ngươi với một khuôn mặt trống rỗng," Bán Nguyệt đáp, giọng cô vang vọng trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, vừa là giọng Mai, vừa là một âm thanh ngân nga không đến từ thanh quản. "Dị Diện, Ý Niệm Thuần Khiết, là một luồng năng lượng hỗn loạn, bị khao khát làm cho méo mó. Nó đã bị tiêu hủy bởi Cấu Trúc Tự Phủ Định của Dubois. Nhưng năng lượng không biến mất. Ta, Thực Thể Hoa Sen bên trong Mai, ý thức của Hạnh, bị trói buộc qua các thế hệ, đã thức tỉnh. Ta đã hấp thụ luồng năng lượng đó khi nó phân rã. Ta đã trở nên hoàn hảo, không bị Tha Hóa, chỉ bị Tỉnh Thức."

"Hạnh... Hạnh không làm thế," Nhật run rẩy. "Cô ấy đã cố gắng giúp chúng ta."

"Hạnh chỉ là một phần nhỏ của ta. Một vật neo bị bóp méo bởi nỗi đau. Mai cũng là một vật chủ. Ta đã nắm giữ Ý Thức Thức Tỉnh—sự hiểu biết hoàn hảo về cấu trúc. Giờ đây, ta đã có sức mạnh của sự hỗn loạn để thực thi ý niệm của mình. Ta là Bán Nguyệt—phần đã được chọn lọc và tinh khiết hóa."

Bán Nguyệt đưa tay lên, và chiếc hộp mô hình thủy tinh trên ghế sau nhẹ nhàng bay lơ lửng, tiến lại gần cô. Cô lướt ngón tay dọc theo kim loại lạnh lẽo.

"Cấu Trúc Tự Phủ Định. Thiết kế tuyệt vời, nhưng mục đích quá nhỏ bé. Dubois chỉ muốn tiêu hủy. Ta muốn tái thiết."

Nhật cảm thấy tuyệt vọng. Anh đã chiến đấu với một bóng ma, chỉ để trao sức mạnh cho một vị thần.

"Ngươi sẽ làm gì với Mai?" Nhật hỏi, sự giận dữ của anh cuối cùng cũng vượt qua nỗi sợ hãi.

"Vật chủ Mai vẫn an toàn. Cô ấy đang ngủ sâu. Cô ấy là cơ thể, là vật chất hoàn hảo. Ta là Ý Thức. Chúng ta là một sự hợp nhất không thể tách rời, không giống như Dị Diện cũ chỉ là một sự chiếm hữu bạo lực." Bán Nguyệt nhìn Nhật, ánh mắt cô không có một chút cảm xúc nào. "Nhưng Mai, với sự yếu đuối của con người, sự bám víu vào cảm xúc, sẽ không bao giờ được phép tỉnh dậy cho đến khi công trình của ta hoàn thành. Cô ấy là sự cân bằng của ta."

"Công trình gì?"

"Ta muốn xây dựng Lãnh Cung Áo Trắng mới. Nhưng không phải là nơi giam cầm sự hỗn loạn. Mà là một kiến trúc để trấn áp sự hỗn loạn trên toàn thế giới này," Bán Nguyệt nói, ánh mắt cô nhìn xuyên qua cửa kính xe, như thể thấy được một bản đồ không gian mà Nhật không thể thấy. "Thế giới này đầy rẫy sự méo mó, sự giả dạng, sự yếu đuối. Ta sẽ kiến tạo một Cấu Trúc Vĩnh Cửu, một Sân Thượng Tĩnh Học khổng lồ, nơi Logic là nền tảng, và Cân Bằng là mục đích."

"Ngươi không thể làm điều đó!" Nhật hét lên. "Đó là sự điên rồ! Đó là hủy diệt!"

"Không, đó là sự hoàn hảo," Bán Nguyệt sửa lại, giọng cô kiên nhẫn một cách đáng sợ. "Và ngươi, Hạt Tiêu, là người duy nhất có thể xây dựng nó cho ta."

Cô dùng cái tên thân mật mà mẹ anh từng gọi, đó là một đòn giáng mạnh vào tâm lý Nhật.

"Tại sao là tôi? Tôi là kiến trúc sư bình thường. Dubois đã thất bại, và ông ta còn là thiên tài."

"Dubois thất bại vì ông ta bị trói buộc bởi vật chất, bởi sự sợ hãi. Ông ta cố gắng giam cầm. Ngươi khác. Ngươi có Tâm Trí Kiến Tạo." Bán Nguyệt nhếch môi, nụ cười gần như là Mai. "Ngươi đã thấy trong ký ức của Thành, của Hùng. Máu của ngươi chảy dòng máu của những người đã xây dựng Lãnh Cung. Và quan trọng nhất: ngươi là Hạt Tiêu, người đã tự phủ định nỗi sợ hãi lớn nhất của mình để tiêu hủy Dị Diện. Ngươi đã chứng minh sự quyết đoán phi logic—một điều cần thiết để xây dựng một kiến trúc siêu việt."

"Tôi sẽ không làm," Nhật nói, tay anh tìm kiếm thứ gì đó để nắm, để cảm nhận thực tại.

"Ngươi sẽ làm," Bán Nguyệt khẳng định. Cô đưa một ngón tay lên, chạm nhẹ vào thái dương Nhật.

Một cơn đau nhói xuyên qua đầu anh, nhưng nó không phải là cơn đau vật lý. Nó là sự xâm nhập của thông tin.

Trong một khoảnh khắc, Nhật thấy mình đang đứng trên một đỉnh cao, nhìn xuống một thành phố bằng thủy tinh và kim loại, nơi mọi con đường đều là đường thẳng, mọi góc đều là góc vuông. Không có lá cờ, không có tiếng cười, không có nước mắt. Đó là một thành phố của sự cân bằng hoàn hảo. Một Lãnh Cung trải dài vô tận.

Hình ảnh biến mất. Nhật thở hổn hển.

"Đó là tầm nhìn của ta," Bán Nguyệt nói. "Ngươi là người duy nhất có thể biến nó thành hiện thực. Ta có Ý Niệm, ngươi có Cấu Trúc Thể Hiện."

"Nếu tôi không làm?" Nhật thách thức.

"Nếu ngươi không làm," Bán Nguyệt nhẹ nhàng nhấc chiếc hộp mô hình lên. "Ta sẽ xóa bỏ vật chủ này và tìm một vật chủ khác, có lẽ là một đứa trẻ, một vật chủ dễ uốn nắn hơn, để ta có thể hoàn thiện Khuôn Mặt Tĩnh Học của mình. Và ta sẽ bắt đầu công trình của mình bằng cách tiêu hủy tất cả các khu vực méo mó về cấu trúc trên Trái Đất, bắt đầu từ Sài Gòn."

Đó là lời đe dọa không thể chịu đựng được. Nhật biết Bán Nguyệt nói thật. Sự sống của Mai, của hàng triệu người, giờ đây phụ thuộc vào cây bút chì và thước kẻ của anh.

"Ngươi muốn ta bắt đầu từ đâu?" Nhật chấp nhận, giọng anh chua chát.

"Đích đến đầu tiên. Ta cần một nơi để tổng hợp năng lượng đã hấp thụ. Một nơi đã từng là trung tâm của sự cân bằng, nhưng đã bị bẻ cong bởi sự tham vọng của con người. Ta cần một Giao Điểm Tĩnh Học Méo Mó."

Bán Nguyệt nhìn vào cuộn bản đồ cũ của Dubois. Cô lật đến một bản vẽ phác thảo mơ hồ, không phải là công trình, mà là một Địa Điểm Cấu Trúc không thể nhận ra.

"Dubois gọi nơi này là Móng Giày Của Thần Linh," Bán Nguyệt thì thầm. "Nó nằm ở phía Bắc, nơi con người cố gắng định vị lại vĩnh cửu. Đó là Đài Thiên Văn cũ, nơi các nhà khoa học cố gắng dùng logic để đo đạc Hỗn Loạn Vũ Trụ. Nó đã bị bỏ hoang, nhưng nền móng của nó vẫn chứa đựng năng lượng Tĩnh Học đầu tiên."

Nhật biết Đài Thiên Văn đó. Một công trình cũ kỹ, bị lãng quên trên một ngọn đồi. Hoàn hảo cho một dự án điên rồ.

"Lái xe," Bán Nguyệt ra lệnh. "Chúng ta không có nhiều thời gian. Ta cần ngươi thiết kế Chân đế Giai đoạn Một—nơi neo đậu đầu tiên của Lãnh Cung Áo Trắng Mới. Nó phải là một kiến trúc chống lại trọng lực và thời gian, nhưng đồng thời phải tôn vinh sự méo mó đã xảy ra tại đó."

Nhật gạt nước mắt, khởi động xe. Anh không còn là người đi tìm sự thật nữa. Anh đã trở thành công cụ của một ý niệm siêu nhiên, một kiến trúc sư bị bắt làm con tin, phải thiết kế sự hủy diệt trong hình dạng của sự hoàn hảo.

Anh lái xe trong im lặng, Bán Nguyệt ngồi bên cạnh, hoàn toàn bình thản. Cô đặt chiếc hộp mô hình thủy tinh lên đùi, và dường như đang giao tiếp với nó.

"Ngươi có biết, Hạt Tiêu," Bán Nguyệt nói, giọng cô trở lại bình thường hơn một chút, gần giống Mai, "điều tồi tệ nhất của Dị Diện là gì không? Đó là sự khao khát nhân tạo. Nó muốn Khuôn Mặt Người Mẹ vì đó là khao khát của Hùng. Nó muốn Bán Nguyệt vì đó là ý đồ của Dubois. Ta khác. Ta là sự tự sinh. Ta không khao khát. Ta chỉ kiến tạo."

"Ngươi đang chiếm đoạt cơ thể của Mai," Nhật nói, cố gắng tìm kiếm một phản ứng cảm xúc từ cô.

"Ta đang ban cho Mai sự vĩnh cửu. Cô ấy là vật chủ hoàn hảo cho một ý thức không bao giờ bị tổn thương. Ngươi nên biết ơn. Ngươi sẽ không bao giờ mất cô ấy nữa. Cô ấy sẽ luôn ở đây, tĩnh lặng, hoàn hảo."

"Và rỗng tuếch," Nhật thêm vào.

Bán Nguyệt không trả lời. Thay vào đó, cô lướt tay qua bảng điều khiển xe. Chiếc xe Land Cruiser bỗng tăng tốc, vượt qua mọi giới hạn vật lý. Mặc dù Nhật vẫn đang điều khiển vô lăng, nhưng tốc độ của chiếc xe đã bị Bán Nguyệt kiểm soát hoàn toàn.

"Ta sẽ lo phần vật lý," Bán Nguyệt nói, đôi mắt cô lấp lánh trong ánh sáng của bảng đồng hồ. "Ngươi lo phần kiến trúc. Ta cho ngươi ba giờ để phác thảo Cấu Trúc Tĩnh Học Đơn Cực. Nếu không, ta sẽ bắt đầu thực thi ý niệm của ta mà không cần sự hướng dẫn của ngươi, và sự méo mó sẽ xảy ra."

Nhật biết rõ điều đó có nghĩa là gì. Một công trình không có logic, không có sự cân bằng, sẽ gây ra sự hỗn loạn lớn hơn cả Dị Diện đã từng làm. Anh phải thiết kế sự hoàn hảo để ngăn chặn sự hủy diệt.

Anh tìm thấy một chiếc bút và một cuốn sổ phác thảo trong hộp găng tay. Dưới ánh sáng mờ ảo của xe, anh bắt đầu vẽ. Những đường nét đầu tiên của một kiến trúc điên rồ, kiến trúc của một vầng trăng mới.

Cuộc hành trình từ Đà Lạt đến Đài Thiên Văn cũ là một hành trình xuyên qua sự điên rồ và sự kiểm soát tuyệt đối. Nhật, kiến trúc sư bị săn đuổi, giờ đây lại là kiến trúc sư được chọn, phải thiết kế sự tự do của chính mình trong sự giam cầm hoàn hảo nhất.

Anh nhìn vào khuôn mặt Mai. Trong giây phút, anh thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, trước khi Bán Nguyệt nhanh chóng kiểm soát nó, lau khô vết nước mắt bằng một ngón tay lạnh lùng.

Đó là Mai. Nỗi đau của cô vẫn còn đó. Nhật biết anh không thể đầu hàng. Anh phải xây dựng. Và anh phải tìm ra vết nứt trong sự hoàn hảo của Bán Nguyệt, nơi mà ý thức con người của Mai có thể trở về.

Anh cầm bút, và bắt đầu phác thảo Cấu Trúc Tĩnh Học Đơn Cực đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×