Mặt trời mọc. Ánh sáng nhợt nhạt của buổi sáng Đà Lạt len lỏi qua các ô cửa sổ bẩn thỉu của thư viện, nhưng không thể xua tan được cái lạnh chết người còn đọng lại sau một đêm kinh hoàng. Nhật vẫn ngồi bất động tại bàn, cuốn nhật ký da mỏng của Hạnh trong tay. Sự mệt mỏi thể xác không thể sánh được với sự căng thẳng tinh thần khi anh đọc tiếp những trang nhật ký đã ngả vàng.
Hạnh là một người hầu gái, không phải là tiểu thư cao quý, nhưng đã được chọn làm "Lễ Vật" – một nghi thức cổ xưa của gia tộc nhằm đổi lấy sự trường tồn và giàu có. Cô đã trót yêu Hùng, người thừa kế trẻ của gia tộc.
“Ngày 28 tháng 8… Tình yêu của chúng ta là sự phản bội với Thần Linh mà họ tôn thờ. Hùng nói hắn sẽ bỏ trốn cùng tôi, nhưng hắn quá yếu đuối. Hắn sợ cha mình, hắn sợ lời nguyền hơn sợ mất tôi. Lễ Vật phải thuần khiết, nhưng giờ tôi đã không còn. Cha Hùng biết điều đó. Ánh mắt hắn nhìn tôi như nhìn một thứ rác rưởi. Hắn vẫn quyết định tiến hành nghi thức. Hắn nói rằng dù có thất bại, thì năng lượng thu thập được cũng đủ để trói buộc một thứ gì đó làm ‘Bóng Giữ Cửa’ cho gia tộc.”
Nhật nghiến răng. Sự tham lam và độc ác của tổ tiên anh đã tạo ra con quái vật này. Hắn ta không cần một Lễ Vật hoàn hảo; hắn chỉ cần một nguồn năng lượng bị tha hóa để tạo ra một con quái vật biết lừa dối.
“Ngày 5 tháng 9… Nghi thức đã xong. Không phải là tôi chết, mà là cái tôi của tôi chết. Tôi bị trói buộc, bị biến thành thứ không có hình dạng. Tôi thấy hình hài thật của mình… không có mặt. Chỉ là một khoảng trống màu trắng, nhưng tôi vẫn còn nghe thấy, còn cảm thấy. Họ nhốt tôi trong chiếc hộp hoa sen này, và tôi sẽ mãi mãi nhìn thấy Hùng. Hùng đã khóc, hắn cầu xin tha thứ. Nhưng tôi không cần tha thứ, tôi cần trả thù. Tôi sẽ dùng chính khuôn mặt hắn yêu để giết hắn. Tôi sẽ dùng khuôn mặt của những người hắn yêu để giết những kẻ tiếp theo… để gia tộc này biết thế nào là sự phản bội và nỗi đau mất mát.”
Đến đây, nét chữ của Hạnh trở nên điên loạn, nguệch ngoạc và cuối cùng là một vết rách sâu, như thể trang giấy đã bị móng tay cào xé. Nhật hiểu ra nỗi kinh hoàng: Hồn Dị Diện không chỉ là một con ma; nó là sự trả thù của một linh hồn bị biến dạng, bị buộc phải sống dưới lớp vỏ bọc giả tạo của tình yêu.
Bất chợt, một bóng người phụ nữ đứng lù lù ngay trước cửa thư viện. Bà mặc bộ quần áo tối màu quen thuộc, mái tóc xoăn nhẹ màu muối tiêu, và khuôn mặt đó—chính là mẹ anh. Hoàn hảo đến từng nếp nhăn, từng ánh mắt dịu dàng chứa đựng nỗi buồn đã mất.
“Nhật,” giọng nói đó vang lên, ấm áp và trìu mến, y hệt như những lần bà gọi anh về nhà. “Con làm gì ở đây? Về nhà đi con. Về phòng, ngủ một giấc thật ngon. Mẹ lo cho con lắm.”
Nhật đứng dậy, toàn bộ cơ thể anh đóng băng. Anh biết đây là một ảo ảnh. Anh đã chôn cất mẹ mình hai năm trước. Nhưng cảm giác được gọi tên bằng giọng nói đó, thấy khuôn mặt đó, khiến anh muốn gục ngã và chạy về phía bà.
“Mẹ à…” Nhật thì thầm, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Bóng Dị Diện dưới lốt người mẹ mỉm cười, nụ cười đó quá đỗi quen thuộc, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo và trống rỗng. Bà bước chậm rãi về phía anh, tay giơ ra, mời gọi.
“Đừng đọc nữa, con trai. Mọi thứ ở đây chỉ là ảo ảnh. Con hãy đi theo mẹ, đi về nơi có ánh sáng. Con sẽ an toàn.”
Lý trí của Nhật bật dậy trong cơn đau khổ. Đây là cái bẫy. Dị Diện đang dùng nỗi nhớ lớn nhất của anh để lừa anh. Anh lùi lại một bước, siết chặt cuốn nhật ký như một lá chắn.
“Mẹ không bao giờ gọi con là ‘con trai’ khi mẹ lo lắng,” Nhật nói, giọng anh run rẩy nhưng dứt khoát, gọi ra một chi tiết rất nhỏ, một sự thật riêng tư. “Mẹ luôn gọi con là ‘Hạt Tiêu’ khi con sợ hãi.”
Ngay lập tức, nụ cười trên khuôn mặt người mẹ tan biến. Vẻ mặt dịu dàng biến mất, bị thay thế bằng một cơn co giật kinh hoàng. Khuôn mặt giả mạo đó bắt đầu chảy xuống, như sáp nến bị nung chảy, lộ ra một khoảng trắng xóa đáng sợ bên dưới. Đôi mắt lạnh lẽo của Dị Diện hiện ra trên khuôn mặt tan rã, nhìn chằm chằm vào Nhật với một sự tức giận nguyên thủy.
Từ cái họng của 'người mẹ' đó, không phải giọng nói ấm áp của bà cất lên, mà là một tiếng thét vang vọng, không phải của người, không phải của ma, mà là âm thanh của sự trống rỗng và hận thù, khiến tai Nhật ù đi và căn biệt thự rung lên bần bật.
Sau tiếng thét, Dị Diện co rúm lại, lùi vào góc khuất hành lang và tan biến vào bóng tối nhanh như lúc nó xuất hiện.
Nhật ngã vật xuống sàn gỗ. Anh biết, anh vừa vượt qua được cuộc chạm trán đầu tiên. Anh đã hiểu luật chơi. Dị Diện tấn công bằng cách giả dạng, nhưng nó không thể sao chép được những cảm xúc và ký ức quá sâu sắc, quá riêng tư. Giờ đây, anh biết rằng biệt thự này không chỉ bị ma ám; nó là một bãi săn, nơi Hồn Dị Diện sẽ liên tục sử dụng những người thân đã mất của anh để cố gắng giết anh. Trận chiến tâm lý đã chính thức bắt đầu, và anh không thể tin bất cứ khuôn mặt nào nữa.