Sáng ngày thứ ba ở “Lãnh Cung Áo Trắng,” Nhật thức dậy với quyết tâm dứt khoát: anh phải rời khỏi đây, ít nhất là trong vài giờ, để tìm kiếm sự thật khách quan. Cuốn nhật ký của Hạnh đã cung cấp manh mối về nghi thức và sự giả dạng, nhưng anh cần bằng chứng lịch sử và sự trợ giúp từ bên ngoài.
Anh vội vàng thay quần áo, cố gắng phớt lờ cơn đau đầu nhức nhối do thiếu ngủ. Khi anh xuống sảnh, Ông Thành đã đứng sẵn đó, dáng người còng xuống nhưng đôi mắt mờ đục lại sắc lạnh hơn bao giờ hết.
"Cậu chủ đi đâu sớm vậy?" Giọng ông khàn khàn, mang theo sự chất vấn. "Biệt thự cần cậu. Rất nhiều thứ cần sửa chữa. Cậu không phải là kiến trúc sư sao?"
"Tôi cần một vài tài liệu lịch sử ở thư viện thành phố," Nhật đáp, thái độ lạnh lùng. "Ông cứ ở lại đây trông coi. Tôi sẽ quay lại trước khi trời tối."
"Đừng. Đừng rời đi, cậu chủ," Ông Thành nói, lần này, giọng ông gần như là một lời cầu xin, nhưng sự lo lắng đó lại khiến Nhật thêm hoài nghi. "Biệt thự này... nó không thích bị bỏ lại một mình. Đã có người thử chạy trốn. Họ không bao giờ tìm được đường quay về đâu."
Nhật phớt lờ lời cảnh báo, bước ra ngoài. Chiếc SUV của anh, vốn hoàn toàn bình thường khi anh đến, giờ đây có một vết rỉ sét kỳ lạ lan rộng trên nắp ca-pô, ngay vị trí động cơ. Cửa xe mở ra một cách khó khăn, và máy xe đề nổ ba lần mới hoạt động. Nhật biết, đây là một kiểu "phản kháng" khác của Dị Diện, cố gắng trói buộc anh bằng các yếu tố vật chất.
Lái xe ra khỏi khu vực biệt thự, bầu không khí thay đổi ngay lập tức. Sương mù tan dần, ánh nắng mặt trời rọi xuống, và sự lạnh lẽo đáng sợ của Lãnh Cung dường như bị bỏ lại phía sau. Anh tìm đến Thư viện tỉnh Đà Lạt, một kiến trúc Pháp cổ kính nhưng ấm cúng.
Tại đây, anh gặp Mai. Cô là thủ thư trẻ tuổi, đeo kính gọng tròn, tóc buộc cao, toát lên vẻ thông minh và đam mê lịch sử địa phương.
"Tôi cần tìm hiểu về một gia tộc. Họ sở hữu một biệt thự cổ trên đồi thông, được gọi là Lãnh Cung Áo Trắng," Nhật nói thẳng vào vấn đề. Anh không muốn phí thời gian.
Mai ngẩng lên, đôi mắt cô mở to một chút, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh. "Gia tộc đó... Tôi đã đọc qua vài lần. Họ là một trong những gia tộc giàu có và bí ẩn nhất thời Pháp thuộc. Nhưng hồ sơ về họ rất ít, gần như bị xóa sạch. Giống như có ai đó không muốn lịch sử của họ được nhắc đến."
Cô dẫn Nhật vào khu vực lưu trữ cũ. Sau hơn một giờ tìm kiếm mệt mỏi qua những chồng báo cũ và sổ ghi chép mục nát, Mai tìm thấy một bài báo cũ kỹ từ năm 1947, bị kẹp giữa hai trang sách.
Tiêu đề lớn, chữ in hoa: “VỤ ÁN MẤT TÍCH BÍ ẨN CỦA NỮ HẦU GÁI HẠNH”
Bài báo kể về việc cô hầu gái trẻ tên Hạnh biến mất không dấu vết khỏi biệt thự ngay sau khi kết thúc một "nghi thức gia tộc" mà người dân địa phương đồn đại là "tà đạo." Bài báo có một câu trích dẫn ngắn từ một nhà nghiên cứu tôn giáo địa phương, bị gạch chân bằng mực đỏ: “Năng lượng thu được từ nghi thức đã bị tha hóa, tạo ra thứ gì đó không phải là sự trường sinh, mà là một ‘Kẻ Đóng Giả’ – một thứ quỷ dữ biết dùng khuôn mặt người khác để lừa dối linh hồn. Nó là sự phản chiếu dị dạng của lòng tham, bị trói buộc vĩnh viễn.”
"Kẻ Đóng Giả... Dị Diện," Nhật lẩm bẩm, khớp nối hoàn toàn với những gì Hạnh đã viết trong nhật ký.
"Anh nói gì cơ? Dị Diện?" Mai hỏi, cô chưa bao giờ nghe cái tên đó.
"Không có gì. Tôi cần chụp ảnh bài báo này. Cảm ơn cô, Mai. Cô đã giúp tôi rất nhiều."
Ngay khi Nhật đang chuẩn bị ra về, điện thoại anh rung lên một tin nhắn. Số lạ. Nội dung chỉ là một bức ảnh. Bức ảnh chụp phòng anh ở Lãnh Cung, cửa phòng đang mở hé. Và ngay góc cửa, thấp thoáng một chiếc áo trắng. Không phải là sương mù hay bóng tối. Đó là một thực thể rõ ràng.
Tiếp theo là một cuộc gọi, cũng từ số lạ đó. Nhật do dự, rồi nhấn nút nghe.
Giọng nói cất lên. Đó là giọng của mẹ anh, nhưng không phải giọng dịu dàng mà là tiếng khóc nức nở, tuyệt vọng.
“Hạt Tiêu… con đừng tìm hiểu nữa! Con đang phạm sai lầm… Bọn họ sẽ không để con sống đâu. Bọn họ đang tới… bọn họ đang ở ngay bên ngoài thư viện…”
Tiếng khóc đó đột nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng rít ghê rợn, sau đó là sự im lặng. Nhật giật mình nhìn ra cửa kính thư viện. Cả thành phố đang chìm trong một lớp sương mù dày đặc và đột ngột, trắng xóa như sữa, cuốn lấy chiếc xe của anh ở bãi đậu. Nó lạnh lẽo và đặc quánh, như thể một bàn tay vô hình đã kéo tấm màn che phủ xuống, biến trung tâm thành phố nhộn nhịp thành một mê cung không lối thoát.
Dị Diện đã theo anh ra ngoài. Nó đang cố gắng ngăn cản anh quay về Lãnh Cung với thông tin mới.
"Anh Nhật, anh không sao chứ?" Mai lay vai anh, khuôn mặt lo lắng. "Sương mù xuống nhanh quá. Xe của anh bị bao phủ hoàn toàn rồi."
Nhật nuốt khan, anh hiểu mối nguy hiểm đã lan rộng. Anh không thể tiếp tục chiến đấu một mình.
"Mai," Nhật nói, mắt nhìn thẳng vào cô thủ thư. "Biệt thự đó... nó không phải chỉ là lời đồn. Nó đang giết người. Và tôi cần cô giúp tôi tìm hiểu thêm về nghi thức Hiến Tế của gia tộc. Liệu cô có dám không?"