linh hồn dị diện: lời nguyền áo trắng

Chương 5: Giải Mã 'Thập Nguyện Sinh' và Chiếc Hộp Hoa Sen Lừa Dối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc Bàn Bạc Trong Sương Mù

Sương mù đặc quánh bao quanh Thư viện tỉnh, lạnh lẽo và đột ngột, làm Nhật và Mai phải lùi lại vào bên trong sảnh.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mai hỏi, giọng cô không còn vẻ bình tĩnh của người làm công việc học thuật nữa. Cô nhìn ra ngoài, nơi đèn đường đã trở nên mờ ảo, chỉ còn là những quầng sáng yếu ớt trong màn sương trắng xóa.

“Đó là Dị Diện,” Nhật đáp, anh không còn thời gian để nói giảm nói tránh. Anh đưa cho Mai xem cuốn nhật ký của Hạnh và bức ảnh tin nhắn. “Nó không muốn tôi rời đi, và nó không muốn tôi có đồng minh. Nó theo tôi ra đây. Giống như nó có thể biến toàn bộ không gian thành lãnh địa của nó.”

Nhật tóm tắt nhanh chóng: Dị Diện là linh hồn bị tha hóa của Hạnh, bị gia tộc anh trói buộc vào biệt thự thông qua một Nghi thức Hiến Tế thất bại. Nó tấn công bằng cách giả dạng khuôn mặt của người thân đã khuất để tìm kiếm điểm yếu tâm lý.

Mai lắng nghe, tay siết chặt cuốn sổ ghi chép. Kiến thức của cô về các truyền thuyết dân gian giúp cô tiếp nhận câu chuyện dễ dàng hơn so với một người duy vật hoàn toàn. “Nếu nó là linh hồn bị trói buộc, thì phải có một vật chứa (Container) hoặc một điểm neo (Anchor). Anh tìm thấy cuốn nhật ký trong hộp hoa sen, đúng không?”

“Đúng vậy. Chiếc hộp gỗ chạm khắc hoa sen.”

“Vậy thì chiếc hộp đó chính là chìa khóa,” Mai khẳng định. “Trong các nghi thức cổ, khi linh hồn bị ép buộc làm ‘Bóng Giữ Cửa’ hay ‘Lễ Vật Tha Hóa,’ một phần linh hồn sẽ được niêm phong vào một vật phẩm, thường là vật phẩm mà họ quý trọng hoặc vật phẩm được dùng trong nghi thức. Nó dùng để kiểm soát thực thể đó, và cũng là điểm yếu duy nhất. Nếu chiếc hộp đó là vật chứa, chúng ta cần tìm hiểu về nghi thức Thập Nguyện Sinh để biết cách tiêu hủy nó.”

Nhật và Mai quyết định trú ẩn trong một góc khuất của Thư viện, nơi có nguồn điện dự phòng và bộ sưu tập sách quý hiếm bị niêm phong. Họ lờ đi tấm màn sương ma quái bên ngoài, tập trung vào nghiên cứu.

5.2. Hồ Sơ Mật Về 'Thập Nguyện Sinh'

Mai dùng chìa khóa dự phòng để mở cánh cửa kho lưu trữ tài liệu tuyệt mật, nơi chứa những hồ sơ bị coi là ‘nhảm nhí’ hoặc quá nhạy cảm với chính quyền. Dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn bàn cũ, họ tìm thấy một tập tài liệu da thuộc, không có tiêu đề, nhưng có dán tem niêm phong của cơ quan mật vụ Pháp thời kỳ đó.

Tài liệu là bản ghi chép của một nhà nhân chủng học người Pháp, tên là Dubois, người đã nghiên cứu các tập tục kỳ lạ của gia tộc Nhật trong những năm 1930.

“Thập Nguyện Sinh (Dix Vœux de Vie),” Mai đọc to, giọng run run. “Đó là một nghi thức tà thuật được truyền lại từ một nhánh gia tộc xa xưa, không nhằm mục đích trường sinh mà là ‘trường thịnh’ – giữ vững sự giàu có và quyền lực qua việc ràng buộc một linh hồn. Linh hồn đó sẽ trở thành ‘Kẻ Hàng Rào,’ vô hiệu hóa mọi lời nguyền hoặc sự trả thù từ bên ngoài.”

Nhật thấy lạnh sống lưng. “Nói cách khác, nó là một hệ thống bảo mật bằng linh hồn.”

Mai lật sang trang có hình vẽ sơ đồ kinh hoàng. Đó là hình ảnh một người phụ nữ bị trói giữa một vòng tròn khắc đầy ký tự cổ, tay cầm một vật thể nhỏ hình hoa sen.

“Để nghi thức thành công, linh hồn bị ràng buộc phải là người có mối liên kết sâu sắc với gia tộc, thường là người yêu hoặc người được tin tưởng nhất. Lễ Vật phải tự nguyện dâng hiến hoặc bị biến chất. Trong trường hợp của Hạnh, sự thuần khiết bị phá vỡ bởi tình yêu với người thừa kế (Hùng), khiến nghi thức thất bại. Thay vì trở thành ‘Linh Hồn Bảo Vệ,’ cô đã bị biến thành một ‘Linh Hồn Dị Diện’ – một thực thể vô hình, không có khuôn mặt thật, tồn tại nhờ vào việc hấp thụ nỗi đau và ký ức của những người mà nó tương tác.”

Mai ngừng lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Dị Diện không có khuôn mặt thật, Nhật. Nó chỉ có thể lấy khuôn mặt từ những ký ức sâu đậm nhất của nạn nhân. Nó không phải là một hồn ma truyền thống. Nó là một sự phản chiếu… một cái gương vô hồn.”

“Và điểm yếu của nó?” Nhật thúc giục, tim anh đập dồn dập.

Mai chỉ vào một đoạn chữ viết tay bằng tiếng Pháp được dịch sang tiếng Việt cổ: “Thực thể bị trói buộc bởi Thập Nguyện Sinh được neo vào ‘Khuôn Viên Vĩnh Cửu’ (Lãnh Cung Áo Trắng) thông qua một vật phẩm làm ‘Hạt Hồn’ (Le Noyau de l'Âme). Hạt Hồn của Lễ Vật Hạnh là chiếc hộp gỗ hoa sen. Khi chiếc hộp được niêm phong trong Lãnh Cung, thực thể sẽ bị hạn chế di chuyển. Nếu Hạt Hồn bị tiêu hủy hoàn toàn bằng lửa linh (Feu Sacré) trong khi thực thể đang tấn công, Dị Diện sẽ bị phá vỡ cấu trúc và tan biến vĩnh viễn.”

“Vậy là chúng ta cần đốt chiếc hộp hoa sen,” Nhật kết luận. “Nó vẫn còn trong phòng thư viện.”

“Không đơn giản vậy,” Mai lắc đầu, ánh mắt cô đầy lo âu. “Xem kỹ đoạn này. Nghi thức thất bại, Dị Diện không bị niêm phong hoàn toàn. Nó đã sử dụng Hạt Hồn làm vật chứa lừa dối. Nó không bị trói buộc vào hộp, mà bị trói buộc vào chính căn nhà – toàn bộ Lãnh Cung. Hộp hoa sen chỉ là điểm yếu, không phải là nhà tù. Nếu chúng ta đốt chiếc hộp mà không có sự chuẩn bị, Dị Diện sẽ càng tức giận và trở nên vô kiểm soát, vì nó sẽ cảm thấy bị đe dọa trực tiếp.”

“Vậy chúng ta cần gì?”

“Chúng ta cần tìm ‘Lò Luyện Hồn’ của Lãnh Cung,” Mai trả lời, chỉ vào một sơ đồ kiến trúc mơ hồ. “Nhà nghiên cứu Dubois nghi ngờ rằng trung tâm của nghi thức không phải là căn phòng, mà là một không gian bí mật được xây dựng vào kiến trúc – một nơi mà mọi tội lỗi và năng lượng bị tha hóa của gia tộc được nén lại. Hắn gọi đó là Đỉnh Thờ Không Mặt (The Faceless Shrine).”

Nhật, với con mắt của một kiến trúc sư, nhìn vào sơ đồ kiến trúc rối rắm mà Dubois đã phác thảo. “Đỉnh Thờ… thường là một không gian hình vuông hoặc hình trụ nằm ở trung tâm công trình. Nó phải nằm ở Gác Mái. Chính là nơi tôi nghe thấy tiếng sột soạt ở Chương 2!”

Họ nhìn nhau. Cả hai đều biết rằng manh mối quan trọng nhất đã đưa họ trở lại chính cái bẫy mà họ đang cố gắng thoát ra.

5.3. Trở Về Lãnh Cung

Khoảng 5 giờ chiều, sương mù bên ngoài Thư viện cuối cùng cũng tan hết, để lộ một buổi chiều Đà Lạt lạnh lẽo và tĩnh lặng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Tôi phải quay lại Lãnh Cung,” Nhật nói, giọng anh dứt khoát. “Tôi không thể để nó ở đó. Chúng ta phải tìm Đỉnh Thờ Không Mặt và tiêu hủy chiếc hộp.”

“Tôi đi với anh,” Mai nói ngay lập tức. “Anh cần tôi để giải mã những thứ anh tìm thấy. Anh tin vào kiến trúc, tôi tin vào lịch sử. Chúng ta là một đội.”

Trước khi lên đường, Nhật tìm mua một chiếc đèn pin cực mạnh, một chiếc bật lửa cỡ lớn và quan trọng nhất: một chiếc máy ảnh film cổ điển. Anh nhớ lại những lời của Dị Diện: “Tôi thấy hình hài thật của mình… không có mặt.”

“Dị Diện sợ sự thật,” Nhật nói với Mai. “Nó tồn tại bằng cách che giấu, bằng sự giả dạng. Camera hiện đại có thể bị nhiễu sóng điện từ hoặc bị đánh lừa bởi ảo ảnh của nó. Nhưng máy ảnh film cũ, sử dụng ánh sáng và hóa chất thuần túy, có thể ghi lại được những thứ mà mắt thường bị đánh lừa. Chúng ta sẽ dùng nó để buộc Dị Diện phải lộ diện, ít nhất là trong khoảnh khắc quyết định.”

Họ lái xe trở lại Lãnh Cung. Khi chiếc SUV lăn bánh qua cổng sắt, cảm giác nặng nề và lạnh lẽo quay trở lại ngay lập tức. Cánh cổng sắt hoen gỉ, vốn được Nhật khóa cẩn thận, đã mở toang.

Ông Thành đứng ngay giữa sảnh chính, dáng còng. Ông ta không hề quay lưng ra phía sau, chỉ đứng đó, đối diện với cánh cửa.

“Tôi đã nói rồi, cậu chủ,” Ông Thành nói, giọng trầm đục, vang vọng trong sảnh lớn. “Biệt thự không thích bị bỏ rơi.”

Nhật và Mai bước vào, giữ khoảng cách với Ông Thành. “Ông Thành, đây là Mai. Cô ấy là chuyên gia lịch sử địa phương. Chúng tôi đang điều tra về lịch sử xây dựng của biệt thự.”

Ông Thành ngước nhìn Mai, ánh mắt mờ đục của ông ta quét một vòng lên cô gái trẻ, khiến Mai cảm thấy rợn người. “Lịch sử ư? Lịch sử ở đây đều đã mục nát rồi, cô gái. Chỉ có tương lai là bị trói buộc. Cậu chủ à, tại sao cậu lại mang người lạ vào đây?”

“Chúng tôi chỉ xem xét cấu trúc,” Nhật lạnh lùng. Anh rọi đèn pin lên hành lang, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu giả dạng nào.

“Cậu chủ không cần phải xem xét. Biệt thự này đã được xây dựng hoàn hảo để giữ thứ nó cần giữ. Cấu trúc không bao giờ thay đổi, chỉ có con người là yếu đuối thôi.”

Sự mập mờ và thái độ bảo vệ căn nhà của Ông Thành khiến Nhật gần như chắc chắn rằng ông ta biết mọi chuyện, thậm chí có thể là người canh giữ Dị Diện.

5.4. Lối Lên Gác Mái và Lời Thì Thầm Giả Mạo

Nhật và Mai tiến thẳng đến thư viện ở tầng một. Cả hai đeo mặt nạ chống bụi và mang theo đèn pin công suất lớn. Anh nhanh chóng tìm lại chiếc hộp hoa sen. Chiếc hộp vẫn nằm trên bàn, lạnh ngắt và nhuốm màu thời gian.

“Đây là Hạt Hồn,” Nhật thì thầm. Anh cẩn thận bỏ chiếc hộp vào túi chống cháy đặc biệt mà anh đã mua.

Mai quan sát xung quanh, cô chú ý đến những kệ sách cao ngất. “Đỉnh Thờ Không Mặt phải nằm ngay trên không gian trung tâm này. Nếu nó là một không gian bị che giấu, thì phải có một lối đi bí mật.”

Nhật bắt đầu dùng kiến thức của một kiến trúc sư để kiểm tra cấu trúc. Anh gõ vào tường và trần nhà. Hầu hết là đặc ruột, nhưng khi anh gõ lên góc trần nhà phía trên cầu thang phụ ở thư viện, âm thanh vang lên rỗng tuếch.

“Lối lên gác mái bị chặn ở đây,” Nhật chỉ vào một vết nứt nhỏ bị che đi bởi mạng nhện và một miếng ván gỗ bị gắn chặt. “Lối này không có trong bản thiết kế chính thức. Đó phải là Đỉnh Thờ.”

Khi Nhật dùng chiếc xà beng nhỏ để nạy ván gỗ, không khí trong thư viện chợt trở nên nặng nề, khiến Mai phải ôm chặt lấy cánh tay. Mùi hoa sen khô khốc lan tỏa, nồng nặc đến mức gây buồn nôn.

“Nó biết chúng ta đang làm gì,” Mai run rẩy nói.

Đột nhiên, từ hành lang ngoài, một giọng nói của người phụ nữ vang lên, nhẹ nhàng và đầy lo lắng.

“Nhật ơi, con đang làm gì vậy? Con đang phá hoại nhà của mình sao? Đừng lên đó, trên đó không có gì ngoài sự đau khổ. Hãy nghe lời Mẹ…”

Nhật cứng người lại. Lần này, Dị Diện đã học được. Giọng nói là giọng của mẹ anh, nhưng cách gọi lại là ‘Mẹ’, cách gọi anh đã dùng để bác bỏ nó lần trước. Nó đang sử dụng thông tin anh tiết lộ để lừa dối.

“Đừng nghe,” Mai thì thầm, nắm chặt tay anh. “Nó chỉ đang lặp lại những gì anh nói. Chi tiết bí mật của anh là ‘Hạt Tiêu’, không phải là ‘Mẹ.’ Nó không thể tạo ra những chi tiết mà nó chưa từng nghe thấy.”

Nhật gật đầu, lòng biết ơn sự lý trí của Mai. “Cảm ơn. Cô đi trước đi. Lối này an toàn.”

Mai leo lên thang gỗ mục nát lên gác mái. Khi Nhật theo sau, anh quay đầu nhìn lại. Bóng tối ở cuối hành lang dường như đặc lại, và trong khoảnh khắc đó, anh thấy bóng của Ông Thành. Ông ta không di chuyển, chỉ đứng im lìm như một bức tượng, nhưng đôi mắt của ông ta lại sáng lên một cách bất thường, không phải là ánh sáng của người già yếu, mà là một thứ ánh sáng lạnh lẽo, theo dõi đầy thù địch.

Nhật rùng mình, nhanh chóng leo lên gác mái.

5.5. Đỉnh Thờ Không Mặt và Lời Thú Tội Cuối Cùng

Gác Mái Lãnh Cung.

Không gian này tối tăm, nóng bức và ngột ngạt, hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo ở dưới nhà. Hàng nghìn mạng nhện buông xuống như những tấm màn tang tóc, và mùi lá thông mục nát trộn lẫn với mùi kim loại cũ kỹ, tạo nên một cảm giác ghê tởm. Ánh đèn pin quét qua những chiếc rương cũ kỹ, những tấm gương nứt vỡ và những con búp bê bằng sứ bị mất mắt.

“Anh nói đây là Đỉnh Thờ?” Mai hỏi, ho khan vì bụi.

“Theo cấu trúc, trung tâm công trình nằm ngay dưới đây,” Nhật chỉ vào một khu vực sàn gỗ được đóng lại bằng những chiếc đinh gỉ sét.

Họ cùng nhau tháo dỡ những tấm ván sàn. Bên dưới, không phải là trần nhà, mà là một không gian hình trụ nhỏ, sâu khoảng hai mét, được lót bằng những viên gạch men màu trắng đã ố vàng. Ngay giữa không gian đó, có một chiếc bệ đá thấp.

Trên chiếc bệ đá, không có gì cả, chỉ là một lớp bụi dày.

“Đây là Đỉnh Thờ Không Mặt,” Nhật khẳng định. “Nhưng nó trống rỗng.”

Mai chỉ vào những vết xước sâu trên gạch trắng, xung quanh chiếc bệ. “Nó không trống rỗng. Anh thấy những vết xước này không? Giống như có ai đó đã bị kéo lê, hoặc cố gắng cào cấu để thoát ra. Và...” Mai quỳ xuống, rọi đèn pin vào một góc khuất, “Đây là gì?”

Đó là một mẩu xương nhỏ, trắng như ngà, không lớn hơn ngón tay út.

Bỗng, một cơn lạnh buốt ập đến, dữ dội và tàn độc hơn bất kỳ cơn lạnh nào trước đây. Nó không đến từ bên ngoài, mà từ chính không gian Đỉnh Thờ. Hai chiếc rương gỗ lớn gần đó bỗng đổ ầm xuống, tạo ra một tiếng động vang vọng, cắt đứt lối thoát duy nhất.

Một bóng người xuất hiện, ngay trước mặt họ. Lần này, Dị Diện không giả dạng mẹ Nhật. Nó đứng đó, cao ráo, mặc áo trắng, và mang khuôn mặt của Mai. Khuôn mặt của cô thủ thư, với cặp kính gọng tròn và mái tóc buộc cao, nhưng đôi mắt lại hoàn toàn trống rỗng, trắng dã và lạnh lẽo.

“Anh Nhật, anh đã tìm thấy thứ mà anh cần,” Dị Diện-Mai nói, giọng nói hoàn toàn là của Mai, nhưng trầm hơn và vang vọng như được nói ra từ một cái giếng sâu.

Nhật lùi lại, nhìn về phía Mai thật, người đang đứng bên cạnh anh, sợ hãi đến tột độ.

“Cô ấy là giả! Đừng nhìn nó!” Nhật hét lên với Mai, đồng thời rút chiếc máy ảnh film ra, nhắm thẳng vào Dị Diện-Mai.

“Anh không cần cô ấy,” Dị Diện-Mai nói tiếp, tay giả vờ đưa ra một cử chỉ dịu dàng, quen thuộc. “Khuôn mặt này đã giúp anh rất nhiều. Nó là sự hợp tác tốt nhất, phải không? Nó giúp anh tìm ra sự thật. Khuôn mặt này… sẽ là của anh mãi mãi.”

Trong khi Dị Diện đang cố gắng dùng lời nói để lung lạc Nhật, Mai thật, mặc dù run rẩy, đã nắm lấy cơ hội. Cô đưa mắt nhìn xung quanh Đỉnh Thờ, và cuối cùng dừng lại ở chiếc hộp hoa sen trong tay Nhật.

“Nhật! Chiếc hộp! Nó đang tìm chiếc hộp!” Mai hét lên.

Nhật hiểu ra. Chiếc hộp là điểm yếu duy nhất. Dị Diện đang xuất hiện để ngăn họ tiêu hủy nó.

“Chiếc hộp không nằm trên bệ thờ. Nó đã được mang đi để làm vật chứa lừa dối,” Dị Diện-Mai cười khẩy, nụ cười của Mai nhưng mang vẻ độc ác. “Ta đã lừa tất cả. Ta không cần chiếc hộp. Ta cần căn nhà này. Nó là cơ thể ta, là nhà tù vĩnh cửu của ta. Chiếc hộp chỉ là câu mồi để ta có thể trói buộc linh hồn mới. Và bây giờ, đã đến lúc ta lấy lại vật chứa đã mất của ta.”

Dị Diện giơ tay ra, không phải để bắt Nhật, mà là để tóm lấy chiếc hộp hoa sen trong tay anh.

“Không!” Nhật hét lên. Anh hiểu kế hoạch của Dị Diện. Nó muốn lấy lại chiếc hộp để niêm phong lại chính nó, nhưng lần này, nó sẽ mang theo linh hồn của Nhật (và Mai) làm vật chứa mới.

Nhật dùng hết sức, ném chiếc hộp xuống Đỉnh Thờ Không Mặt và đồng thời, ném chiếc bật lửa cỡ lớn vào. Anh biết hành động này là vô cùng liều lĩnh.

Ngọn lửa bùng lên, không phải là ngọn lửa bình thường, mà là một ngọn lửa màu xanh lam, lạnh lẽo, bốc lên từ chiếc hộp gỗ hoa sen. Chiếc hộp cháy rụi ngay lập tức.

Dị Diện-Mai gầm lên, một tiếng gào thét không còn mang giọng nói của Mai nữa, mà là tiếng xé rách của không khí, tiếng nứt vỡ của kính. Khuôn mặt Mai tan chảy ngay lập tức, lộ ra khoảng trắng xóa kinh hoàng, đôi mắt lạnh lẽo và hận thù của Dị Diện.

“Mày đã phạm sai lầm… Hậu duệ của kẻ phản bội! Mày đã giải phóng ta!” Dị Diện gào lên.

Ngọn lửa xanh từ chiếc hộp hoa sen cháy dữ dội, nhưng nó không phá hủy Dị Diện. Thay vào đó, nó làm toàn bộ không gian gác mái sáng rực lên.

Và trong ánh sáng kinh hoàng đó, Nhật nhìn thấy bức tường phía sau Đỉnh Thờ. Trên bức tường, không phải là gạch hay vữa, mà là một lớp thạch cao cũ kỹ.

Trên lớp thạch cao đó, có khắc một dòng chữ bằng than:

TÊN TA LÀ HẠNH. TA BỊ BÓNG TRẮNG CỦA CHÍNH TA GIẾT CHẾT. TA NHỜ NGƯỜI CANH GIỮ NÀY ĐỂ GHI LẠI SỰ THẬT.

Ngay bên dưới, một dòng chữ nhỏ hơn, được khắc bằng vật sắc nhọn:

NGƯỜI CANH GIỮ LÀ... THÀNH.

Ông Thành. Người quản gia 40 năm. Người đã trông coi biệt thự, trông coi Lễ Vật, và trông coi sự thật.

Chiếc hộp đã cháy hết. Ngọn lửa xanh tắt đi.

Trong tích tắc, Dị Diện co rúm lại, nó không tan biến, mà là bị ép quay trở lại Đỉnh Thờ. Toàn bộ gác mái rung chuyển, và một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo mùi hoa sen khô, không phải là mùi hận thù, mà là mùi đau khổ.

“Nó bị trói buộc lại vào căn nhà, nhưng giờ nó đã tự do hơn,” Mai hoảng loạn nói. “Chúng ta phải đi, Nhật! Ngay bây giờ!”

Họ lao ra khỏi gác mái. Khi Nhật nhìn lại Đỉnh Thờ Không Mặt lần cuối, một bóng trắng mờ ảo hiện lên, không có khuôn mặt, chỉ là một hình dáng phụ nữ, đang ngồi co ro trên bệ đá, bao quanh bởi những viên gạch trắng.

Nhật và Mai chạy xuống cầu thang phụ, xuyên qua thư viện. Sảnh chính hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Và ở giữa sảnh chính, dưới ánh trăng mờ nhạt rọi qua cửa sổ, Ông Thành không đứng một mình.

Ông ta đang đứng quay lưng về phía họ. Và ông ta đang mỉm cười, một nụ cười rộng đến mang tai, đáng sợ và man rợ, khác hẳn với vẻ mặt già nua, còng lưng thường ngày. Bên cạnh ông ta, là bức chân dung lớn bị che phủ ở Chương 1. Chiếc khăn trắng đã bị kéo xuống.

Trong bức tranh đó, không phải là tổ tiên của Nhật, mà là chân dung của Ông Thành. Trẻ hơn, mặc trang phục gia tộc, và nhìn thẳng vào Nhật với đôi mắt hoàn toàn trống rỗng, trắng dã, giống hệt đôi mắt của Dị Diện.

“Ta đã nói rồi, cậu chủ,” Ông Thành nói, giọng nói không còn khàn khàn mà là giọng của một người đàn ông mạnh mẽ, trẻ tuổi. “Biệt thự này không thích bị bỏ rơi. Và nó sẽ không để hai người rời đi.”

Thành - quản gia và tổ tiên - đã bị Dị Diện chiếm đoạt. Hắn ta là Kẻ Canh Giữ Thật sự.

Nhật và Mai bị mắc kẹt. Phía sau là gác mái bị rào lại, phía trước là cánh cửa chính bị chắn bởi Thành và bức chân dung của hắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×