linh hồn dị diện: lời nguyền áo trắng

Chương 6: Vụ Nổ Của Sự Thật và Khuôn Mặt Giả Mạo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong sảnh chính đặc quánh lại, nặng nề đến mức hô hấp trở nên khó khăn. Nhật và Mai đứng trân trân, ánh đèn pin từ tay họ run rẩy, tạo ra những bóng đen nhảy múa trên vách tường rêu phong. Ở giữa sảnh, Ông Thành không còn là người quản gia già yếu lưng còng nữa. Ông ta đứng thẳng, cao lớn hơn vẻ thường thấy, cơ bắp cuộn lại dưới lớp quần áo bạc màu. Gương mặt Ông Thành không hề bị Dị Diện chiếm đoạt theo kiểu bị thay thế; thay vào đó, nó là một sự kết hợp kinh hoàng. Làn da nhăn nheo của người già vẫn còn đó, nhưng nụ cười lại quá rộng, quá sắc bén, không hề có nét lành hiền của con người, và đôi mắt... đôi mắt ấy là đôi mắt trống rỗng của Dị Diện, trắng dã và vô cảm.

"Cậu chủ," Thành nói, giọng trầm ấm và đầy sức mạnh, nhưng vang vọng với âm hưởng lạnh lẽo của nhiều giọng nói bị pha trộn. "Đừng hoảng sợ. Ta chỉ đang làm việc của ta. Ta là Người Canh Giữ. Ta đã canh giữ gia tộc này qua sáu thế hệ. Ta đã tự nguyện ở lại, để đảm bảo bí mật không bao giờ bị lộ ra."

Nhật siết chặt chiếc máy ảnh film cổ trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh. "Ông không phải Ông Thành. Hay đúng hơn, linh hồn của Ông Thành đã bị chính con quái vật ông ta canh giữ nuốt chửng."

"Nuốt chửng? Không," Thành bật cười, tiếng cười méo mó vang dội. "Là sự hợp nhất. Ta đã cam kết. Cha của tổ tiên cậu, người đã thực hiện nghi thức, đã hứa với ta rằng nếu ta giúp hắn trói buộc Năng Lượng Tha Hóa này, ta sẽ được trường tồn, được quyền lực. Hắn đã lừa ta. Hắn trói buộc ta vào căn nhà, biến ta thành một Kẻ Canh Giữ bằng xương bằng thịt, bị buộc phải bảo vệ cái nghi thức tà đạo hắn đã tạo ra. Linh hồn của Hạnh là Ánh Trăng Giả, còn ta, Thành, là Vật Neo Sống của Lãnh Cung."

Thành bước một bước về phía trước. Sàn nhà bằng đá hoa cương dưới chân ông ta kêu răng rắc. Ngay lúc đó, chiếc khăn trắng che bức chân dung hoàn toàn rơi xuống, tạo ra một tiếng động khô khốc, thu hút mọi ánh nhìn.

Bức chân dung không phải của Thành hiện tại, mà là Thành trẻ tuổi, trong bộ quân phục cũ kỹ của người hầu cận trung thành. Nét vẽ rất sống động, nhưng điều kinh hoàng là đôi mắt trong bức tranh. Đôi mắt đó không phải là mắt người; nó là hai hốc tối đen, như thể đã bị khoét rỗng, và từ đó tỏa ra một làn khói trắng mờ ảo, nhập vào đôi mắt trống rỗng của Thành đang đứng.

"Đừng nhìn vào mắt bức tranh!" Mai hét lên, cô dùng tay che mặt. "Đó là điểm neo thật sự của Dị Diện! Nó đang hút linh hồn anh!"

Nhật cảm thấy một cơn đau nhói như bị điện giật xuyên qua đầu. Anh có thể cảm nhận được ký ức của Thành, sự trung thành mù quáng và nỗi hận thù bị phản bội, đang cố gắng xâm nhập vào tâm trí anh. Thành không chỉ là một cơ thể bị chiếm đoạt; hắn là một lõi quyền lực chứa đựng cả nỗi đau của người canh giữ và sự trống rỗng của Dị Diện.

"Hai người," Thành nói, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn. "Đã thấy quá nhiều. Sẽ ở lại đây. Ta sẽ dùng khuôn mặt của hai người, ký ức của hai người, để lừa dối những kẻ tò mò tiếp theo. Đó là quy tắc của Lãnh Cung."

Thành tung người lao tới. Vẫn dáng người còng, nhưng tốc độ kinh hoàng, không thể tin được với một cơ thể già nua. Nhật kéo Mai lùi lại, Thành đấm mạnh vào không khí nơi họ vừa đứng, bức tường đá cẩm thạch nứt toác, vôi vữa đổ xuống như mưa.

"Thành tin vào kiến trúc! Phá hủy điểm neo vật chất!" Mai hét lên. Cô nhanh chóng lùi về phía cầu thang chính. "Anh! Bức chân dung đó! Phải hủy nó!"

Nhật hiểu ra. Chiếc hộp hoa sen là mồi nhử. Bức chân dung mới là Khuôn Mặt mà Dị Diện cần để hoàn thiện sự giả dạng của nó. Nó cần một khuôn mặt cố định, một điểm bắt đầu để sao chép những khuôn mặt khác. Thành đã bị trói buộc vào đó, và Dị Diện đang dùng sức mạnh của Thành để canh giữ.

Nhật nâng chiếc máy ảnh film lên. Anh biết nó chỉ có một cơ hội.

"Không có khuôn mặt thật nào có thể chống lại ánh sáng thật!" Nhật gầm lên. Anh bấm nút.

Một tia flash sáng chói, lạnh lẽo, trắng xóa vụt ra.

Ngay lập tức, Thành/Dị Diện dừng lại. Hắn ta ôm lấy khuôn mặt, gào thét, tiếng gào đó vang dội khắp căn nhà, khiến các cửa sổ kính màu rung lên bần bật. Cơn đau không phải về thể xác, mà là nỗi đau của một thực thể chuyên sống trong bóng tối và sự giả dối, bị phơi bày dưới ánh sáng thuần túy của hóa chất và quang học.

Nhật không lãng phí thời gian. "Mai! Cầu thang phụ! Gần thư viện!"

Họ chạy nước rút về phía hành lang tối dẫn đến thư viện. Thành/Dị Diện vẫn đang gào thét. Nhưng khi họ vừa chạy được nửa đường, một cơn gió lạnh buốt từ gác mái ập xuống, mang theo mùi hoa sen khô. Đó là Dị Diện, linh hồn được giải phóng một phần, đang hỗ trợ Thành.

Từ bóng tối hành lang, một ảo ảnh xuất hiện. Đó là mẹ Nhật, khuôn mặt đau khổ và đầy nước mắt. "Hạt Tiêu! Đừng chạy! Con không thể trốn khỏi mẹ! Đừng bỏ mẹ một mình trong căn nhà này!"

"Mẹ..." Nhật lưỡng lự. Chiếc áo trắng của Dị Diện-Mẹ đang lan rộng, che lấp lối đi, như thể tấm màn sương đã trở lại.

"Đó là chiêu cũ! Hạnh nói nó chỉ giả vờ! Nó muốn anh dừng lại!" Mai giật tay Nhật. "Nếu đó là mẹ anh, bà sẽ không bao giờ muốn anh chết!"

Nhật ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ảo ảnh, khuôn mặt bị ánh đèn pin rọi sáng. "Mẹ không phải là người ích kỷ. Mẹ sẽ không giữ con lại!"

Ảo ảnh vặn vẹo. Khuôn mặt người mẹ tan chảy, lộ ra cái đầu trắng xóa, vô hồn của Dị Diện. Nó gầm lên một tiếng thất vọng ghê rợn, rồi tan biến, nhưng ngay lập tức, một vật thể cứng rắn từ trên trần nhà rơi xuống, tạo ra một tiếng nổ lớn ngay trước mặt họ. Đó là chùm đèn chùm bằng đồng nặng trịch của hành lang, bị Dị Diện dùng năng lượng tinh thần để giật đổ, cắt đứt hoàn toàn lối vào thư viện.

"Không được!" Mai thốt lên. "Thư viện bị chặn rồi! Chiếc hộp chỉ là mồi nhử. Nó đang bảo vệ bức chân dung!"

Họ bị dồn vào góc. Phía sau là bức tường đá, phía trước là Thành/Dị Diện đang dần hồi phục sau cú flash, và bên cạnh là cầu thang xoắn ốc lên tầng hai.

"Chúng ta phải lên tầng hai!" Nhật quyết định. "Kiến trúc sư luôn biết về những lối thoát phụ! Tầng hai có ban công."

Họ lao lên cầu thang gỗ mục. Thành/Dị Diện ngay lập tức đuổi theo. Móng tay của hắn cào vào lan can gỗ, tạo ra những vệt xước sâu kinh hoàng.

Lên đến tầng hai, họ chạy vào hành lang dài, nơi Nhật đã nghỉ đêm đầu tiên. Mọi cánh cửa đều bị khóa. Chỉ có một cửa sổ duy nhất ở cuối hành lang.

"Cửa sổ này!" Nhật thốt lên. Anh cố gắng mở chốt, nhưng chốt khóa đã gỉ sét.

Đằng sau, Thành/Dị Diện xuất hiện, chặn lối thoát. Hắn ta bước chậm rãi, tự tin, như thể đang dồn con mồi vào góc.

"Kết thúc rồi, cậu chủ," Thành nói, giọng hắn mang đầy sự chế giễu. "Không có lối thoát. Chỉ có sự trường tồn của lời nguyền. Cậu sẽ là vật liệu mới cho căn nhà này."

Nhật nhìn ra ngoài. Sương mù lại bắt đầu kéo lên. Anh nhìn xuống đất, tầng hai quá cao. Không thể nhảy. Anh nhìn vào tay Mai, cô vẫn nắm chặt cuốn sổ ghi chép và ánh đèn pin.

"Bức chân dung!" Mai đột ngột hét lên. "Nhật, anh còn nhớ sơ đồ của Dubois không? Kẻ canh giữ đã trói buộc linh hồn mình vào bức tranh để Dị Diện có một Cơ Sở Giả Dạng vững chắc! Nếu ta phá hủy bức tranh, sự hợp nhất sẽ tan vỡ. Thành sẽ không còn là Kẻ Canh Giữ nữa!"

"Nhưng nó ở sảnh chính! Làm sao chúng ta trở lại?"

"Chúng ta không thể trở lại," Mai nói, mắt cô quét qua trần nhà. "Nhưng... gác mái lại ở ngay trên thư viện. Và trần nhà sảnh chính..."

Nhật, là kiến trúc sư, ngay lập tức nhìn lên. Trần nhà sảnh chính cao vút, nhưng được làm bằng thạch cao và một khung gỗ trang trí lớn.

"Tầng hai phải có một lối đi bí mật!" Nhật hét lên. "Thành sẽ không để lối đi chính quá lộ liễu!"

Anh quay sang nhìn bức chân dung bị che phủ mà anh suýt vén lên ở Chương 1. Bức chân dung đó, theo sơ đồ, phải nằm đối diện cầu thang chính. Nhưng bức chân dung Thành đã được di chuyển đến cuối sảnh, sát tường.

Nhật và Mai lùi lại, Thành/Dị Diện chỉ còn cách họ vài mét.

"Ta không cần phải giết hai người," Thành nói, giơ tay ra. "Ta chỉ cần chạm vào hai người. Ký ức sẽ thuộc về ta."

Đúng lúc đó, Nhật phát hiện ra một chi tiết kiến trúc lạ thường. Ngay bên cạnh chiếc cửa sổ bị kẹt, có một giá sách âm tường nhỏ, vốn được anh nghĩ là để đồ trang trí, nhưng nó quá rộng so với mục đích đó.

"Đây rồi!" Nhật lao tới, dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy mạnh giá sách.

Với tiếng "két" ghê tai, giá sách xoay vào trong, để lộ một hành lang bí mật tối đen, dẫn xuống đâu đó. Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo lập tức ùa ra.

"Chạy!"

Họ lao vào hành lang, Thành/Dị Diện gầm lên một tiếng giận dữ. Hắn ta đấm mạnh vào bức tường nơi giá sách vừa xoay, nhưng chỉ kịp nhìn thấy Nhật và Mai biến mất trong bóng tối.

Họ trượt dài trên một cầu thang dốc bằng đá. Hành lang này hẹp, chỉ vừa đủ một người đi. Nhật rọi đèn pin, nó dẫn họ sâu vào nền móng của biệt thự.

"Đây là đâu?" Mai thều thào, hơi thở dồn dập.

"Tầng hầm," Nhật đáp. "Căn phòng bí mật của gia tộc. Nơi họ cất giấu những thứ không muốn ai biết."

Họ đi xuống cuối hành lang, nơi mở ra một căn phòng lớn, lạnh lẽo, có mùi ẩm mốc và kim loại. Căn phòng trống rỗng, nhưng giữa phòng, có một tấm bệ đá cao, trông giống như bàn thờ.

Trên bàn thờ, không phải là Hạt Hồn, mà là hàng chục cuốn sổ da mục nát.

"Nhật ký của gia tộc," Mai run rẩy nói. "Hồ sơ của những người đã bị Dị Diện giết, và những lời thú tội của tổ tiên anh."

Nhật không quan tâm đến những cuốn nhật ký đó. Mắt anh dán vào một vật thể duy nhất khác trong phòng.

Trên tường đá đối diện bàn thờ, được khắc sâu vào đá: "TA LÀ HÙNG. TỘI LỖI CỦA TA SẼ MÃI CÒN."

Và ngay dưới dòng chữ đó, được đặt trên một giá đỡ bằng đồng cũ kỹ, là một vật thể lạ thường: một chiếc mặt nạ bằng gỗ mun, được khắc họa khuôn mặt của một người đàn ông đẹp trai, nhưng đôi mắt bị đục rỗng.

"Cái gì thế kia?" Mai hỏi.

"Đây không phải là Đỉnh Thờ Không Mặt. Đây là Phòng Thú Tội," Nhật nói, giọng anh trầm hẳn xuống. Anh nhận ra khuôn mặt trên chiếc mặt nạ gỗ mun. Đó là khuôn mặt của Hùng, người thừa kế trẻ, người đã phản bội Hạnh trong nghi thức.

Mai nhìn vào cuốn sổ gần nhất, lật nhanh. "Đây là nhật ký của Hùng. Anh ta viết rằng sau khi Thành bị trói buộc và Hạnh trở thành Dị Diện, anh ta đã tự khắc chiếc mặt nạ này. Hắn tin rằng khuôn mặt của hắn là nguyên nhân khiến Dị Diện bị tha hóa. Hắn đeo nó, bịt mắt lại, và tự giam mình trong phòng này. Hắn tin rằng nếu hắn không nhìn thấy gì, Dị Diện sẽ không thể dùng khuôn mặt của hắn để giết người. Hắn hy vọng chiếc mặt nạ sẽ trở thành Vật Neo Dị Diện mới, thay thế cho Thành."

"Thành đã không cho Hùng làm điều đó," Nhật nghiến răng. "Thành là Kẻ Canh Giữ. Hắn không muốn bị thay thế. Hắn muốn quyền lực trường tồn."

Một tiếng động mạnh làm rung chuyển cả tầng hầm. Thành/Dị Diện đã tìm thấy lối vào và đang phá vỡ bức tường đá bên ngoài.

"Chiếc mặt nạ này chính là chìa khóa!" Nhật hét lên. "Chiếc mặt nạ Hùng tạo ra để cố gắng trói buộc Dị Diện bằng nỗi ân hận của hắn! Nếu chúng ta phá hủy bức chân dung của Thành, Kẻ Canh Giữ sẽ bị giải phóng khỏi bức tranh, và Dị Diện sẽ bị mất điểm neo vật chất. Khi đó, nó sẽ cố gắng bám vào chiếc mặt nạ này. Chúng ta cần phải làm nổ tung chiếc mặt nạ này ngay khi nó cố gắng bám vào!"

"Đó là canh bạc điên rồ!" Mai thét lên.

"Không còn cách nào khác!" Nhật nói. "Dị Diện muốn khuôn mặt! Chúng ta sẽ cho nó một khuôn mặt để nó bị phá hủy!"

Thành/Dị Diện đã phá vỡ bức tường đá. Hắn ta xuất hiện, khuôn mặt hắn giờ đây đã hoàn toàn là khuôn mặt trống rỗng của Dị Diện, chỉ còn đường nét cơ thể là của Thành.

"Các ngươi không thể trốn khỏi ta! Ta là căn nhà này!" Hắn gầm lên, lao vào phòng.

Nhật không nao núng. Anh ném chiếc mặt nạ gỗ mun vào giữa phòng. Sau đó, anh rút ra một trong những vật dụng cuối cùng của mình: một quả pháo khói công suất lớn mà anh đã mua để dọa trộm. Anh cài nó, và ném về phía Thành.

Khói mù đặc quánh ngay lập tức tràn ngập căn phòng. Thành/Dị Diện, vốn phụ thuộc vào sự giả dạng và thị giác tâm linh, bị mất phương hướng.

"Mai! Lên đi!"

Họ chạy ngược lại lên cầu thang bí mật. Khi lên đến sảnh chính, Thành vẫn đang mắc kẹt trong làn khói.

"Bức chân dung!" Nhật không nói nhiều. Anh lao về phía bức chân dung Thành treo ở cuối sảnh, dùng hết sức lực xô đổ nó.

Bức tranh rơi xuống sàn đá hoa cương với tiếng vỡ kinh hoàng. Khung gỗ nứt toác.

Ngay lập tức, luồng khói trắng xóa từ đôi mắt bị khoét rỗng của bức tranh phun ra, cuộn xoắn lại thành một cơn lốc dữ dội. Năng lượng Hạnh/Dị Diện bị đẩy ra khỏi vật neo Thành.

Cùng lúc đó, dưới tầng hầm, tiếng gào thét của Thành vang lên. "Không! Trói buộc của ta!"

Thành, bị giải phóng khỏi sự hợp nhất, đã hoàn toàn sụp đổ dưới tầng hầm.

Luồng khói trắng, Dị Diện thuần túy, không có hình dạng rõ ràng, lượn lờ trong sảnh chính, tìm kiếm một điểm neo mới. Nó lướt qua Nhật và Mai, nhưng không tấn công.

Nó lao thẳng xuống tầng hầm, về phía chiếc mặt nạ Hùng đã tạo ra.

"Bây giờ!" Nhật hét lên. Anh tháo kíp nổ của quả pháo khói cuối cùng, ném thẳng xuống lỗ hổng nơi bức chân dung vừa treo, nó dẫn thẳng xuống tầng hầm.

Vài giây sau, một tiếng nổ lớn đến rung chuyển toàn bộ Lãnh Cung Áo Trắng.

Dị Diện, vừa bám vào chiếc mặt nạ gỗ mun, đã bị nổ tung bởi quả pháo khói. Tiếng gào thét của nó không phải là tiếng gầm, mà là âm thanh của sự tan rã, tiếng thủy tinh vỡ vụn, tiếng những ký ức bị xé toạc.

Làn sóng xung kích làm vỡ hết các ô cửa sổ kính màu còn lại. Căn nhà im lặng.

Nhật và Mai lùi ra khỏi sảnh chính, cơ thể bầm dập và đầy bụi. Cánh cửa sắt hoen gỉ, lối thoát duy nhất của họ, vẫn mở toang.

Họ nhìn nhau, thở dốc. Lãnh Cung Áo Trắng đã tan hoang, nhưng cuối cùng, họ đã sống sót.

"Dị Diện... nó chết rồi sao?" Mai hỏi, giọng cô lạc đi.

Nhật nhìn vào căn nhà im lìm, không còn hơi lạnh thấu xương, không còn mùi hoa sen. "Tôi không biết. Nó là năng lượng. Nhưng ít nhất, nó đã bị phá hủy vật neo."

Họ bước ra khỏi Lãnh Cung. Sương mù đã tan. Bình minh Đà Lạt bắt đầu rạng rỡ, như chưa hề có một lời nguyền nào tồn tại.

Khi họ xuống xe, họ nhìn thấy một vật thể màu nâu, nhỏ, nằm ngay dưới chân họ.

Đó là một mẩu xương nhỏ, trắng như ngà, không lớn hơn ngón tay út, giống hệt mẩu xương họ tìm thấy trên Đỉnh Thờ Không Mặt.

Và ngay cạnh mẩu xương đó, là một mảnh gỗ vụn màu đen, có khắc chữ:

CHƯA HẾT.

Nhật và Mai nhìn nhau, sự nhẹ nhõm biến mất, thay vào đó là một nỗi kinh hoàng mới. Mẩu xương đó, và thông điệp cuối cùng đó, chứng tỏ Dị Diện chưa bị tiêu hủy hoàn toàn. Nó chỉ bị suy yếu và đang cố gắng bám vào một thứ gì đó nhỏ bé, một mảnh thực thể còn sót lại.

Nó đang ở đâu đó. Và nó vẫn còn sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×