Sự tĩnh lặng sau vụ nổ còn đáng sợ hơn mọi tiếng gào thét. Lãnh Cung Áo Trắng đứng đó, một khối kiến trúc mục nát và rỗng tuếch dưới ánh bình minh xám xịt của Đà Lạt, như thể nó vừa trút được hơi thở cuối cùng. Những ô kính màu vỡ tan, ánh sáng mặt trời yếu ớt xuyên qua những lỗ hổng đó, vẽ nên những vệt bụi vàng trên sàn đá hoa cương nứt vỡ. Nhật và Mai đứng bên ngoài cánh cửa sắt, cơ thể họ đau nhức, run rẩy không phải vì lạnh mà vì adrenaline đã cạn kiệt. Họ đã sống sót, nhưng cái chết chỉ vừa mới thay đổi hình dạng.
Nhật cúi xuống nhặt mẩu xương nhỏ, trắng tinh như ngà, không lớn hơn ngón tay út. Nó nhẹ một cách kỳ lạ, như thể bên trong rỗng tuếch. Mảnh gỗ vụn màu đen khắc chữ CHƯA HẾT nằm cạnh đó, mùi gỗ mun cháy xém thoang thoảng. Mảnh gỗ này có lẽ là phần còn sót lại của chiếc mặt nạ Hùng bị nổ tung, nhưng mẩu xương này thì sao?
"Nó... nó là cái gì?" Mai thều thào, giọng cô khàn đặc. Cô không dám chạm vào mẩu xương, ánh mắt đầy sự ghê tởm và sợ hãi.
Nhật xoay mẩu xương trong lòng bàn tay. Nó không phải xương người, quá nhỏ và hoàn hảo. Anh nhớ lại lời nói của Hạnh/Dị Diện trong lần đầu tiên cô nhập vào Mai, về việc cô bị trói buộc. Anh nhớ lại cuốn nhật ký mà họ đọc được ở Phòng Thú Tội: Hùng đã cố gắng tạo ra một vật neo mới bằng chiếc mặt nạ gỗ mun, để thay thế Thành. Thành, trong vai trò Người Canh Giữ, đã không cho phép điều đó.
"Đây không phải là vật neo," Nhật nói, giọng anh trầm xuống, sự mệt mỏi bị thay thế bằng một cơn ớn lạnh trí tuệ. "Nó là hạt giống."
Mai nhìn anh đầy nghi hoặc. "Hạt giống?"
"Đúng vậy. Dị Diện, Năng Lượng Tha Hóa, cần một điểm bám vật chất để tồn tại. Nó đã dùng Thành và bức chân dung như một Cơ Sở Giả Dạng, một khuôn mặt cố định. Nhưng mục đích cuối cùng của Dị Diện không phải là canh giữ căn nhà. Thành nói rõ ràng: hắn bị lừa, bị buộc phải bảo vệ nghi thức. Dị Diện không cần căn nhà. Nó cần sự giả dạng để thoát ra ngoài, trà trộn vào thế giới. Căn nhà chỉ là nơi ủ bệnh, nơi nó xây dựng một khuôn mặt hoàn hảo."
Nhật siết chặt mẩu xương. "Chiếc hộp hoa sen rỗng, Đỉnh Thờ Không Mặt rỗng. Hùng tin rằng khuôn mặt của hắn là nguyên nhân khiến Dị Diện bị tha hóa. Chiếc mặt nạ gỗ mun là vật neo tạm thời. Thành là Vật Neo Sống bị buộc. Nhưng mẩu xương này... đây chính là thứ mà Dị Diện đã dùng để bắt đầu nghi thức trói buộc đầu tiên. Đây là mảnh thực thể đầu tiên nó bám vào, là mẩu xương từ vật hiến tế ban đầu, hoặc tệ hơn, là phần còn sót lại của Hạnh – cái cốt lõi thật sự của Ánh Trăng Giả."
Mai run rẩy lùi lại. "Nghĩa là... nó đã lên kế hoạch từ đầu? Rằng nó sẽ bị phá hủy vật neo lớn, để nó có thể trốn thoát bằng một vật neo nhỏ và di động hơn?"
"Đúng vậy," Nhật gật đầu. "Chúng ta đã phá hủy ngôi nhà tù, nhưng lại giải phóng chính con quái vật. Năng lượng lớn của Dị Diện đã bị vụ nổ phân tán, nhưng ý thức và bản chất giả dạng của nó đã cô đọng lại, bám vào vật bám nhỏ nhất, mạnh nhất. Mảnh xương này, nó là Hạt Giống Khuôn Mặt."
Họ nhanh chóng bước về phía chiếc xe Land Cruiser cũ kỹ của Nhật. Chiếc xe bị bỏ lại bên ngoài cổng, trong màn sương mờ mịt của núi rừng. Nhật cắm chìa khóa, tay anh run đến mức suýt làm rơi.
"Nhanh lên," Mai thúc giục, giọng cô đầy lo lắng. "Tôi có cảm giác như căn nhà đang nhìn chúng ta."
Nhật khởi động xe. Tiếng động cơ gầm lên một cách yếu ớt, rồi im bặt.
"Không!" Nhật đấm mạnh vào vô lăng. "Chết tiệt! Nó không nổ máy!"
Cơn hoảng loạn thực sự ập đến. Họ đã thoát khỏi lời nguyền vật chất, nhưng lời nguyền tâm linh vẫn bao trùm. Họ bị mắc kẹt. Ánh bình minh rạng rỡ kia giờ đây trở thành một trò đùa tàn nhẫn.
Mai đưa tay sờ vào tay nắm cửa xe. Tay cô đột nhiên chạm phải một thứ lạnh lẽo, mềm mại. Đó là một bông hoa sen trắng, còn tươi, đặt trên tay nắm cửa.
"Hoa sen," Mai thì thầm, giọng cô nghẹt lại. "Nó... nó đi theo chúng ta."
Hoa sen trắng là biểu tượng của Hạnh, của sự giả dạng và lời nguyền. Nó không thể mọc ở đây. Nó không thể còn tươi.
"Đó là thông điệp," Nhật siết chặt vô lăng. "Dị Diện muốn chơi một trò chơi mới. Nó không còn là hồn ma bị giam cầm trong kiến trúc nữa. Nó là một kẻ theo dõi, một kẻ giả dạng di động. Nó sẽ bám vào bất cứ ai nó gặp."
Nhật nhanh chóng mở mui xe, lục lọi trong hộp dụng cụ. Anh không phải thợ máy, nhưng anh biết căn bản. "Ắc quy bị lỏng, hay là do hơi ẩm. Đợi tôi một phút."
Khi Nhật đang loay hoay với động cơ, Mai đột nhiên cảm thấy một cơn chóng mặt ập đến. Cô dựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại. Trong đầu cô, một giọng nói thì thầm. Bán Nguyệt. Khuôn Mặt. Khuôn Mặt của ngươi rất đẹp.
Mai mở mắt phắt dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng. Cô nhìn sang Nhật. Anh vẫn đang cắm cúi sửa chữa. Cô nhìn xuống lòng bàn tay mình. Mẩu xương nhỏ xíu mà Nhật vừa cầm đã nằm trên đùi cô, lạnh buốt.
Cô không nhớ mình đã chạm vào nó lúc nào.
"Nhật!" cô hét lên. "Mẩu xương! Nó đang ở đâu đó!"
Nhật quay lại. "Cái gì? Anh tưởng anh đã bỏ nó vào túi áo khoác..."
Anh nhìn thấy mẩu xương trên đùi Mai. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào nó. Không ai trong họ đã chủ động di chuyển vật đó.
Một tiếng "cạch" khô khốc vang lên từ động cơ. Nhật đã kết nối lại được dây điện. Anh quay lại, nổ máy. Chiếc xe Land Cruiser gầm lên, sống lại.
"Đi! Bỏ nó lại!" Mai hét lên, cô cố gắng gạt mẩu xương ra khỏi đùi mình.
Nhật lắc đầu. "Không kịp nữa. Dị Diện đã bám vào nó. Nếu chúng ta bỏ nó lại, nó sẽ tìm một vật chủ khác để trốn thoát. Chúng ta phải giữ nó, cho đến khi tìm ra cách tiêu hủy triệt để."
Anh chụp lấy mẩu xương, gói nó cẩn thận trong một tờ giấy bạc từ gói thuốc lá, rồi nhét sâu vào túi quần bò. "Nếu nó ở trên xe, chúng ta có thể kiểm soát được nó. Nếu nó ở bên ngoài, chúng ta sẽ không bao giờ biết được khuôn mặt nào là thật."
Chiếc xe lao ra khỏi cổng Lãnh Cung Áo Trắng. Khi nó lăn bánh xuống con dốc núi phủ đầy sương, Nhật nhìn qua gương chiếu hậu. Dưới ánh sáng ban ngày, căn nhà trông như một đống đổ nát trơ trụi. Họ đã thắng một trận chiến, nhưng chiến tranh chỉ mới bắt đầu.
Họ lái xe suốt một giờ, xuyên qua những con đường đèo uốn lượn, nơi thông reo và sương mù vẫn còn lảng vảng. Khi ánh nắng thực sự bắt đầu rọi xuống, họ đã đến vùng ngoại ô Đà Lạt, nơi có những khu vườn dâu tây và nhà kính trồng hoa.
Họ dừng lại tại một quán cà phê vắng vẻ, ngoài trời, ngay cạnh một rừng thông nhỏ.
"Chúng ta phải liên lạc với ai đó," Mai nói, cố gắng ổn định lại hơi thở. Điện thoại của họ đã hết pin từ đêm qua.
"Không," Nhật nói dứt khoát. Anh đặt tay lên túi quần nơi có mẩu xương. "Không ai. Mảnh xương này là Hạt Giống Khuôn Mặt. Dị Diện giờ đây có khả năng sao chép, giả dạng, và nó không bị giới hạn bởi căn nhà nữa. Bất kỳ ai chúng ta liên lạc, bất kỳ khuôn mặt mới nào xuất hiện, đều có thể là nó. Chúng ta chỉ có thể tin nhau."
Mai gật đầu. Cô hiểu. Nỗi kinh hoàng của họ đã thoát ra khỏi phạm vi kiến trúc, trở thành nỗi ám ảnh về nhận dạng.
"Chúng ta cần gì bây giờ?" Mai hỏi.
"Thông tin," Nhật đáp. "Căn nhà đã bị phá hủy vật neo vật lý, nhưng chúng ta cần phải hiểu tại sao mẩu xương này lại là hạt giống của Dị Diện. Chúng ta phải tìm cuốn nhật ký của Dubois. Nó là kiến trúc sư, ông ta đã ghi lại toàn bộ cấu trúc tâm linh của căn nhà. Nó chắc chắn có chi tiết về vật hiến tế ban đầu."
"Cuốn nhật ký bị Thành/Dị Diện giấu ở đâu đó, có thể là trong thư viện đã sập."
"Không," Nhật lắc đầu. "Thành là Kẻ Canh Giữ. Hắn muốn giấu sự thật về việc hắn bị phản bội. Cuốn nhật ký của Dubois nói về sự tha hóa, không phải sự phản bội. Dubois là người nước ngoài, không liên quan đến Thành hay Hùng. Hắn không có lý do gì để giấu nó. Hắn chỉ muốn nó bị lãng quên."
Nhật nhớ lại bức ảnh mà anh thấy trong căn nhà, bức ảnh của Dubois đứng cạnh một người đàn ông Việt Nam. Người đó có lẽ là người mua nhà, người đầu tiên trong gia tộc Nhật.
"Lãnh Cung Áo Trắng là căn nhà duy nhất mà gia tộc sở hữu ở Đà Lạt vào thời đó. Nhưng Dubois là kiến trúc sư người Pháp, hắn phải có một hồ sơ dự án riêng, một nơi nào đó ngoài căn nhà này. Nếu tôi là Dubois, tôi sẽ không tin tưởng giao bản vẽ chi tiết cho chủ nhà. Tôi sẽ giữ một bản sao, có thể là ở nơi an toàn nhất của tôi."
Mai cau mày. "Nơi an toàn nhất của Dubois? Là đâu?"
"Đà Lạt," Nhật nói. "Vào thời Pháp thuộc, Đà Lạt là nơi nghỉ dưỡng của giới thượng lưu. Dubois phải có một ngôi nhà nhỏ, một căn biệt thự nghỉ mát riêng. Nếu chúng ta tìm được nó, chúng ta sẽ tìm được cuốn nhật ký."
"Nhưng tìm một căn nhà cũ của người Pháp ở Đà Lạt thì chẳng khác nào mò kim đáy bể."
Nhật lấy điện thoại của Mai, cắm sạc dự phòng, và bật lên. "Có một cách. Dubois là kiến trúc sư nổi tiếng. Công trình của ông ta được ghi chép lại. Chúng ta phải tìm một địa điểm công cộng có liên quan đến ông ta, và từ đó, lần ra địa chỉ nhà riêng."
Trong khi chờ điện thoại khởi động, Nhật đưa tay vào túi, chạm vào mẩu xương bọc giấy bạc. Anh cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc cánh tay. Anh nhìn ra ngoài quán cà phê.
Một gia đình đang ngồi ở bàn bên cạnh. Người mẹ đang cười, nói chuyện với cô con gái. Cô bé khoảng mười tuổi, có mái tóc dài óng ả.
"Mai," Nhật nói khẽ, tay vẫn đặt trên túi. "Hãy nhìn cô bé đó."
Mai nhìn. Cô bé rất bình thường, đang ăn kem.
"Tôi cảm thấy... một luồng lạnh chạy qua người khi tôi nhìn vào cô bé," Nhật nói. "Không phải sợ hãi, mà là một sự nhận diện. Như thể, cô bé là một khuôn mặt hoàn hảo mà Dị Diện đang tìm kiếm để sao chép."
Mai nắm chặt tay anh dưới gầm bàn. "Đừng nghĩ về điều đó. Dị Diện không có mắt. Nó chỉ là năng lượng."
"Không, nó có mắt," Nhật thì thầm. "Nó có mắt của Thành, mắt của Hạnh, mắt của những vật hiến tế. Và bây giờ, nó có hạt giống của khuôn mặt đầu tiên nó muốn giả dạng. Nó đang ở rất gần chúng ta."
Điện thoại của Mai khởi động xong. Nhật nhanh chóng truy cập vào các thư viện trực tuyến về lịch sử kiến trúc Đà Lạt. Mất mười lăm phút tìm kiếm căng thẳng, anh tìm thấy một bài báo cũ về một công trình công cộng lớn mà Dubois đã thiết kế: Bệnh viện Lao Phổi Đà Lạt cũ, nay là một cơ quan hành chính của tỉnh.
"Bệnh viện Lao Phổi cũ," Nhật nói. "Đó là công trình lớn nhất của Dubois trong khu vực. Chắc chắn có hồ sơ cá nhân của ông ta ở đó."
Họ nhanh chóng trả tiền, bước ra xe, và Mai đảm nhận việc lái xe.
Trên đường đi, Mai không thể chịu đựng được sự im lặng. "Tại sao anh lại giữ mẩu xương đó? Nó quá nguy hiểm."
"Vì nếu chúng ta vứt bỏ nó, Dị Diện sẽ bám vào thứ khác. Và nếu nó bám vào một con người, nó sẽ trở thành một con quái vật hoàn toàn mới, không thể bị hủy diệt. Chúng ta biết điểm yếu của nó: ánh sáng và sự giả dạng. Chúng ta phải tìm ra cách tiêu hủy hạt giống đó, trước khi nó bén rễ trong một khuôn mặt mới."
Họ đến Bệnh viện Lao Phổi cũ. Nó là một tòa nhà kiến trúc kiểu Pháp, nhưng đã được sửa sang lại. Họ phải giả làm những nhà nghiên cứu kiến trúc, xin phép vào kho lưu trữ hồ sơ cũ. Nhật, với kiến thức về kiến trúc, dễ dàng thuyết phục được người quản lý kho.
Họ tìm thấy một ngăn kéo cũ kỹ, đầy rẫy hồ sơ bản vẽ bị bụi bặm che phủ.
"Bản vẽ Bệnh viện, bản vẽ Công sứ..." Mai lật từng tập hồ sơ, tay cô run rẩy. "Không có gì liên quan đến tư liệu cá nhân."
Nhật nhìn vào cách Dubois phân loại hồ sơ. "Ông ta không phải là người lộn xộn. Ông ta sẽ không để tài liệu cá nhân lẫn lộn với hồ sơ công cộng. Phải có một hệ thống."
Anh nhìn kỹ vào những con số và ký hiệu phân loại trên các tập hồ sơ. Hầu hết là ký hiệu La Mã và chữ cái, nhưng có một tập hồ sơ bị dán nhãn bằng một ký hiệu khác lạ: một chữ thập ngược nằm trong một hình tròn.
"Cái này," Nhật chỉ. "Cái này không phải là phân loại chính thức. Đây là dấu hiệu cá nhân."
Họ kéo tập hồ sơ đó ra. Nó là một cuốn sổ bìa da sẫm màu, giấy đã ngả vàng, dày cộp. Trên bìa, đề dòng chữ viết tay bằng mực Tàu: "Công trình Lãnh Cung Áo Trắng: Chi tiết Phân tâm học & Hóa giải."
Nhật và Mai mở cuốn sổ ra, run rẩy.
Cuốn sổ là nhật ký chi tiết của Dubois. Ông ta không chỉ ghi lại vật liệu và cấu trúc, mà còn ghi lại mục đích thực sự của căn nhà: một cỗ máy nghi thức để giam giữ Năng Lượng Tha Hóa.
Dubois đã biết trước mọi chuyện.
Ông ta viết, giọng văn đầy sự ám ảnh: “Lãnh Cung không phải là nhà tù. Nó là cái lưới. Năng Lượng cần một vật neo để tồn tại, một khuôn mặt để hoạt động. Người đàn ông tên Hùng đã sai lầm. Hắn dùng Thành để làm vật neo sống, nhưng Thành quá mạnh, hắn chiếm lấy quyền lực và biến Lãnh Cung thành ngục tối của riêng hắn.
Và điều kinh hoàng nhất: Năng Lượng Tha Hóa không chỉ cần một khuôn mặt để giả dạng. Nó cần Hạt Giống Khuôn Mặt để tái sinh.
Nghi thức ban đầu yêu cầu một vật hiến tế. Vật hiến tế đó là một phụ nữ bị thất sủng, không phải Hạnh. Hạnh chỉ là vật mồi nhử. Người phụ nữ đầu tiên bị giết đã bị thiêu hủy toàn bộ, chỉ còn lại một mẩu xương nhỏ, được nghiền nát và trộn vào sơn vẽ bức chân dung Thành. Mẩu xương đó chứa đựng linh hồn của vật hiến tế, là cái neo cuối cùng mà Năng Lượng Tha Hóa sẽ bám vào khi mọi thứ khác sụp đổ.
Mẩu xương đó chính là Hạt Nhân Của Sự Giả Dạng. Nó phải được tiêu hủy bằng lửa, nhưng không phải lửa bình thường. Phải là lửa được thanh tẩy bằng ánh sáng."
Nhật và Mai nhìn nhau. Mẩu xương trong túi Nhật. Hạt Nhân Của Sự Giả Dạng.
"Lửa thanh tẩy bằng ánh sáng..." Mai thì thầm, cô lật trang cuối cùng.
Dubois đã vẽ một sơ đồ chi tiết. Sơ đồ mô tả một ngọn lửa nhỏ, màu xanh lam, được đặt dưới một lăng kính pha lê.
"Chúng ta cần lửa tinh khiết," Nhật nói. Anh nhớ lại cái gì đó trong căn nhà. "Pháo khói là lửa hóa học, không đủ tinh khiết. Ánh sáng flash là quang học, không đủ để tiêu hủy thực thể."
"Còn vật dụng nào ở Đà Lạt có thể tạo ra 'lửa thanh tẩy bằng ánh sáng' không?" Mai hỏi.
Đột nhiên, Nhật nhớ lại một chi tiết mà anh đã thấy trong chuyến đi của mình. Đà Lạt có một nhà thờ cổ, nơi nổi tiếng với những bức kính màu rực rỡ và những ngọn nến thiêng liêng.
"Nhà thờ Con Gà," Nhật nói, mắt anh sáng lên. "Kiến trúc Gô-tích. Ánh sáng xuyên qua kính màu là ánh sáng được lọc, được thanh tẩy. Và nến, là lửa tinh khiết. Nếu chúng ta kết hợp hai thứ đó, chúng ta có thể tiêu hủy Hạt Nhân này."
Họ lao ra khỏi kho lưu trữ. Khi chạy ngang qua một hành lang, Nhật đột nhiên nhìn thấy một chiếc bóng lướt qua góc tường. Một chiếc bóng cao, gầy, mang dáng dấp của Thành.
"Dị Diện!" Mai hét lên.
Nhưng khi họ nhìn kỹ, đó là một nhân viên bảo vệ già, đang đi tuần. Khuôn mặt ông ta bình thường.
"Không," Nhật nói. "Không phải nó. Nhưng nó đang bám vào mẩu xương, và nó đang ảnh hưởng đến tâm trí chúng ta. Chúng ta đang bắt đầu nhìn thấy khuôn mặt của Thành ở khắp mọi nơi."
Nhật và Mai lái xe về trung tâm thành phố. Cảm giác bị theo dõi không bao giờ buông tha. Mọi người trên đường, từ người bán hàng rong đến khách du lịch, đều có vẻ ngoài hoàn toàn bình thường, nhưng dưới con mắt căng thẳng của họ, mỗi khuôn mặt đều có thể là một lớp vỏ bọc.
Đến Nhà thờ Con Gà. Họ lao vào bên trong. Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua các bức kính màu, tạo ra những vệt sáng đỏ, xanh, vàng rực rỡ trên sàn đá lạnh lẽo.
Nhật kéo Mai đến một góc yên tĩnh, nơi có một bệ thờ nhỏ với hàng chục ngọn nến nhỏ đang cháy. Anh lấy mẩu xương ra khỏi túi.
"Chúng ta cần một vật dẫn," Nhật nói. "Một cái gì đó trong suốt để làm lăng kính, để ánh sáng và lửa kết hợp."
Mai nhìn xuống cổ tay mình. Cô tháo chiếc vòng tay mà cô luôn đeo, một chiếc vòng bằng đá mã não trong suốt. "Cái này."
Họ đặt mẩu xương lên bệ đá. Nhật tạo một lớp chắn bằng giấy bạc xung quanh mẩu xương, để lửa chỉ cháy trực tiếp vào xương. Sau đó, anh cầm chiếc vòng mã não, dùng nó làm lăng kính, hội tụ ánh sáng từ bức kính màu gần nhất vào ngọn nến.
Anh đưa ngọn nến đã được "thanh tẩy" bởi ánh sáng màu vào mẩu xương.
Ngay khi ngọn lửa xanh lam chạm vào mẩu xương, không có tiếng nổ, không có tiếng gào thét. Chỉ có một tiếng rít nhẹ, như tiếng hơi nước thoát ra.
Mẩu xương tan chảy, không phải thành tro, mà thành một làn khói trắng mỏng manh, cuốn lên cao, bay về phía bức kính màu, rồi biến mất.
Trong giây lát, cả hai cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô tận, như thể một gánh nặng tâm linh kéo dài đã được cất bỏ.
"Xong rồi," Mai nói, nước mắt cô lăn dài. "Chúng ta đã làm được."
Nhật gục xuống, kiệt sức. Anh nhìn lên những bức kính màu rực rỡ. Dị Diện đã bị tiêu hủy hoàn toàn, vì Hạt Nhân Của Sự Giả Dạng đã biến mất.
Nhưng ngay lúc đó, Nhật nhìn thấy một điều kinh hoàng.
Trên bức kính màu lớn nhất, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào tạo thành hình ảnh của các vị Thánh. Nhưng trong một ô kính nhỏ, nơi luồng khói trắng vừa bay tới, hình ảnh khuôn mặt của một vị Thánh đột nhiên biến dạng.
Không phải vị Thánh bị méo mó. Mà là khuôn mặt của nó được thay thế.
Khuôn mặt mới không phải là Thành, hay Hạnh. Đó là khuôn mặt của Mai.
Một khuôn mặt Mai đang cười, đôi mắt trống rỗng và trắng dã.
Và ngay lúc đó, điện thoại Mai, vẫn nằm trong túi áo khoác của Nhật, đổ chuông.
Nhật và Mai giật mình. Số lạ.
Nhật nhấc máy.
"Alo?"
Giọng nói ở đầu dây bên kia ấm áp, quen thuộc một cách kinh hoàng, không hề có âm hưởng rùng rợn của Dị Diện.
"Hạt Tiêu à? May quá, mẹ gọi được cho con. Con đang ở đâu thế? Sao con lại bỏ mẹ một mình trong căn nhà này?"
Nhật đông cứng lại. Đó là giọng của mẹ anh. Giọng nói không giả tạo, không méo mó, hoàn toàn bình thường.
"Mẹ..."
"Mẹ đang ở Đà Lạt đây, con trai. Mẹ đến để đón con và cô bạn con. Mẹ đang ở Nhà thờ Con Gà. Mẹ vừa thấy con và cô bé ấy chạy vào. Khuôn mặt cô bé ấy... thật là xinh đẹp, rất giống mẹ ngày xưa."
Nhật quay sang Mai, mặt anh trắng bệch. Mai nhìn anh, cô cũng sợ hãi tột độ.
"Mẹ đang ở đâu?" Nhật hỏi, giọng anh nghẹn lại.
"Ngay phía sau con đây, con trai," Giọng mẹ anh vang lên từ phía cửa.
Nhật từ từ quay lại. Đứng đó, dưới ánh sáng rực rỡ của buổi trưa Đà Lạt, là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc chỉnh tề, tóc búi cao. Bà mỉm cười với Nhật bằng một nụ cười ấm áp, nhân hậu, chính là nụ cười mà Nhật đã nhớ và khao khát suốt nhiều năm.
Nhưng đôi mắt của bà... đôi mắt ấy là đôi mắt trống rỗng, trắng dã.
Người phụ nữ đó bước về phía họ. Mẹ anh, với Khuôn Mặt của mẹ anh.
Và khi bà bước đi, chiếc áo sơ mi trắng bà mặc, dưới ánh sáng rực rỡ, dường như hơi gợn sóng, như thể một tấm màn sương đang che phủ.
Dị Diện chưa bao giờ cần mẩu xương để tồn tại. Nó cần mẩu xương để tìm kiếm vật chủ và sao chép Khuôn Mặt trước khi nó bị tiêu hủy.
Và bây giờ, nó đã có Khuôn Mặt hoàn hảo: Khuôn Mặt của Mẹ Nhật, người mà anh yêu thương và tin tưởng nhất.
"Ta không bị tiêu hủy đâu, con trai," Người phụ nữ nói, giọng nói của mẹ anh, nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng của một thực thể hàng thế kỷ. "Mẹ chỉ vừa mới được tự do. Và bây giờ, Bán Nguyệt sẽ là Khuôn Mặt tiếp theo của ta."
Người phụ nữ vươn tay ra, hướng về phía Mai. Cơn ác mộng đã thực sự bắt đầu, không phải trong Lãnh Cung, mà giữa lòng thành phố rạng rỡ.