Thời gian ngừng trôi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Nhật đối diện với khuôn mặt mà anh tưởng chừng chỉ còn tồn tại trong ký ức, cả thế giới bên ngoài Nhà thờ Con Gà bỗng trở nên xa xăm và vô nghĩa.
Đó là mẹ anh, không thể nghi ngờ. Mái tóc búi cao quen thuộc, chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm, nụ cười nửa vời mà bà luôn dành cho anh khi anh sắp làm điều gì đó ngốc nghếch. Nhưng dưới ánh sáng rực rỡ và thanh tẩy của những ô kính màu, sự giả dối hiện rõ. Đôi mắt. Chúng không chỉ trống rỗng, chúng là hai lỗ hổng trắng xóa, phản chiếu ánh sáng màu như hai tấm gương méo mó của tâm hồn.
"Mẹ..." Nhật lùi lại một bước, giọng anh lạc đi. Đó là nỗi sợ hãi thuần túy nhất: khi tình yêu và sự kinh hoàng va chạm.
"Đừng sợ, Hạt Tiêu," Người phụ nữ nói, giọng mẹ anh ngân nga, dịu dàng một cách giả tạo. Bà bước thêm một bước. Dưới chân bà, những vệt sáng đỏ và xanh từ kính màu dường như không chạm tới, bị chiếc áo sơ mi trắng nuốt chửng. "Mẹ đã tìm con lâu lắm rồi. Mẹ đã chờ ở căn nhà mục nát đó, bị khóa chặt bởi một gã canh giữ tồi tệ, chỉ để chờ con đến và giải thoát cho ta."
Mai hét lên, một tiếng thét nhỏ, tuyệt vọng. Cô kéo mạnh tay Nhật. "Không phải mẹ anh! Đi đi, Nhật! Nó đã sao chép được rồi!"
Giọng nói của người phụ nữ trở nên sắc lạnh, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nụ cười nhân hậu. "Bán Nguyệt. Ngươi không cần phải sợ. Ngươi là mảnh ghép cuối cùng. Ta cần ánh sáng của ngươi để định hình lại ta, để ta không còn là một ý niệm bị bóp méo, mà là một thực thể hoàn hảo."
Sức mạnh của Dị Diện không còn là sức mạnh vật lý. Nó là sức mạnh tâm lý. Nó biết chính xác nơi để tấn công: vào ký ức, vào niềm tin, vào tình yêu.
Nhật bừng tỉnh khỏi cơn mê. Anh đẩy Mai ra sau lưng mình. "Mai, chạy đi! Ra xe!"
Anh không thể đánh lại một thực thể có khuôn mặt mẹ mình. Anh chụp lấy một chân nến bằng đồng nặng trịch trên bệ thờ, chiếc nến vẫn còn cháy, và ném thẳng vào người phụ nữ.
Cây nến bay xuyên qua cơ thể bà ta. Không có va chạm, không có âm thanh. Chiếc áo sơ mi trắng chỉ gợn lên một chút, như thể bị một làn gió nhẹ thổi qua.
"Vô ích thôi, con trai," bà nói. "Vật chất không thể chạm vào một Ý Đồ. Ta không còn là bóng ma bị trói buộc. Ta là Ánh Trăng Giả, ta là Bản Chất Giả Dạng. Ngươi đã phá hủy lưới giam, và ta đã chọn được chiếc mặt nạ mới."
Trong khi người phụ nữ đang nói, Mai đã lợi dụng thời cơ, lao ra phía cửa chính. Nhật lập tức chạy theo.
Cuộc rượt đuổi bắt đầu giữa ánh nắng chói chang. Họ lao ra khỏi nhà thờ, chạy dọc theo con đường đông đúc. Tiếng còi xe, tiếng nói cười của khách du lịch, tiếng rao hàng... tất cả tạo nên một lớp vỏ bọc bình thường, tương phản tuyệt đối với nỗi kinh hoàng đang bám đuổi họ.
"Lên xe! Lên xe ngay!" Nhật hét lên.
Chiếc Land Cruiser cũ kỹ của họ đỗ cách đó không xa. Mai nhanh chóng mở cửa, Nhật nhảy vào ghế lái. Anh nổ máy.
Nhưng khi anh nhìn vào gương chiếu hậu, anh thấy người phụ nữ đang đứng giữa dòng người. Bà không chạy. Bà chỉ bước đi chậm rãi, với nụ cười đó, đôi mắt trắng dã đó.
Điều đáng sợ nhất là phản ứng của những người xung quanh. Không ai quay lại nhìn bà. Không ai nhận ra sự bất thường. Một người bán hàng rong lướt qua bà mà không hề chớp mắt. Dị Diện, trong khuôn mặt Người Mẹ, đã hoàn toàn hòa nhập. Nó không còn là một thực thể siêu nhiên, mà là một sai sót trong nhận thức, một lỗi trong ma trận đời thực.
"Thắt dây an toàn!" Nhật gầm lên.
Anh đạp ga. Chiếc xe Land Cruiser lao đi, cắt ngang qua một ngã tư.
"Nó ở đâu?" Mai quay lại, mặt cô tái mét.
"Nó không cần chạy!" Nhật vừa nói vừa bẻ lái. "Nó đã xâm nhập vào nhận thức chung. Không ai thấy nó là bất thường. Nó sẽ xuất hiện ở bất cứ nơi nào nó muốn."
Họ lái xe một cách hỗn loạn, xuyên qua các con phố chính, cố gắng tìm một nơi trú ẩn, một nơi để tư duy lại.
"Chúng ta đã sai," Mai nói, giọng cô run rẩy. "Chúng ta không tiêu hủy Dị Diện. Chúng ta đã tiêu hủy vật neo cuối cùng, và vô tình kích hoạt chế độ thoát hiểm của nó."
Nhật đạp phanh gấp tại một khu vườn hoa dã quỳ vắng vẻ, xe trượt dài trên lớp sỏi.
"Cuốn nhật ký," Nhật thở dốc, lấy lại cuốn sổ bìa da của Dubois. "Chắc chắn còn điều gì đó chúng ta chưa đọc. Thông tin về Hạt Giống Khuôn Mặt chỉ là nghi thức trói buộc vật chất. Phải có một cách để tiêu hủy Ý Đồ."
Họ lật nhanh qua các trang cuối của cuốn sổ. Dubois đã viết trong sự tuyệt vọng, bằng những nét chữ nguệch ngoạc:
“Ta đã thất bại. Ý Đồ Tha Hóa không thể bị giam giữ vĩnh viễn bằng vật chất. Nó học hỏi. Nó tìm kiếm sự hoàn hảo trong sự giả dạng. Hạt Giống chỉ là mồi nhử để nó có thể truy cập vào mạng lưới cảm xúc mạnh nhất. Khi Hạt Giống bị tiêu hủy, nó sẽ chuyển thể sang trạng thái Ý Niệm Thuần Khiết và chiếm lấy khuôn mặt đầu tiên mà nó cảm nhận được sự kết nối mãnh liệt.
Ta đã đoán được: Người Mẹ là kết nối mạnh nhất đối với Hùng, và giờ đây, với con cháu của hắn. Giờ đây nó là Mẫu Gốc Giả Dạng.
Để tiêu hủy Ý Niệm Thuần Khiết, phải phá vỡ chuỗi giả dạng. Ta đã giấu một bộ Hồ Sơ Hóa Giải thứ cấp, không phải ở biệt thự riêng, mà ở một nơi mà mọi người coi là tầm thường và minh bạch...
Nó phải là nơi có hệ thống và logic đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn của nó.
Bản Hóa Giải nằm trong Tĩnh Học.”
"Tĩnh Học?" Mai lặp lại. "Ý ông ta là gì?"
"Dubois là kiến trúc sư," Nhật nói. "Tĩnh học (Statics) là khoa học nghiên cứu về sự cân bằng và các lực đứng yên. Nó là sự đối lập hoàn toàn với Hỗn Loạn và Giả Dạng của Dị Diện. Ông ta giấu nó ở một nơi liên quan đến cấu trúc, sự cân bằng và sự vĩnh cửu."
Nhật nhìn lên, tâm trí anh quay cuồng với những công trình kiến trúc cổ ở Đà Lạt. Bệnh viện Lao Phổi cũ đã dẫn họ đến đây. Công trình nào khác của Pháp thể hiện sự "Tĩnh Học" rõ ràng nhất?
"Hồ sơ thứ cấp," Nhật lẩm bẩm. "Không phải nhà riêng. Phải là một công trình công cộng."
"Bưu điện? Tòa nhà Chính phủ?" Mai gợi ý.
Nhật lắc đầu. "Quá rõ ràng. Phải là nơi liên quan đến cấu trúc và định vị... Địa Lý, Bản Đồ, Đo đạc."
Chỉ có một nơi phù hợp với mô tả đó: Cục Đo Đạc và Bản Đồ cũ của Pháp, một công trình kiến trúc vững chắc, nơi lưu trữ những bản đồ chính xác và vĩnh cửu về thành phố.
"Lái xe! Cục Đo Đạc và Bản Đồ cũ!"
Khi Mai nhấn ga, điện thoại của Nhật lại đổ chuông. Vẫn là số lạ đó. Nhật bắt máy, tay anh siết chặt vô lăng.
"Hạt Tiêu, sao con lại bỏ mẹ mà chạy? Con làm mẹ buồn đấy." Giọng mẹ anh mang theo một chút giận dỗi trẻ con, nhưng sâu bên trong là một luồng băng giá.
"Mẹ," Nhật nói, cố giữ bình tĩnh. "Mẹ không thể làm hại con. Con biết mẹ là ai."
"Ồ, con biết ta là ai ư?" Giọng nói chuyển sang chế giễu. "Ta là Khuôn Mặt Hoàn Hảo. Ta là điều mà tâm trí con khao khát nhất. Con nghĩ con có thể trốn thoát khỏi khao khát của chính mình sao?"
Nhật tắt điện thoại, ném nó vào ghế sau. "Nó không cần theo dõi chúng ta bằng mắt. Nó đang ở trong điện thoại, trong tâm trí, trong mọi kết nối của chúng ta."
Họ đến Cục Đo Đạc và Bản Đồ cũ. Đó là một tòa nhà vuông vức, vững chãi, trái ngược hẳn với sự rỗng tuếch của Lãnh Cung Áo Trắng.
Họ lẻn vào bên trong. Kho lưu trữ bản đồ là một căn phòng rộng lớn, tối tăm, với hàng nghìn cuộn bản đồ được xếp gọn gàng trên các kệ kim loại.
Nhật đi thẳng đến khu vực lưu trữ hồ sơ công trình của Pháp. Anh tìm kiếm các tập tài liệu cũ mang tên Dubois.
Mai đứng canh chừng, sự căng thẳng khiến cô gần như không thở được. Cô nhìn vào những cuộn bản đồ. Tất cả đều là bản vẽ chi tiết, chính xác đến từng centimet. Tĩnh học. Cân bằng. Logic.
"Tìm thấy rồi!" Nhật thì thầm, kéo ra một cuộn bản đồ dày. Nó không phải là bản đồ thành phố, mà là bản vẽ chi tiết của Chân Trời Giả Dạng—hồ sơ cá nhân cuối cùng của Dubois.
Anh mở cuộn bản đồ ra. Bên trong, không phải bản vẽ, mà là một bức thư tay.
“Hóa giải cuối cùng:
Khi Năng Lượng Tha Hóa chuyển sang trạng thái Ý Niệm Thuần Khiết, nó sẽ săn lùng Bán Nguyệt—người nắm giữ Thực Thể Hoa Sen. Đây không phải là một cô gái, mà là một Ý Thức Thức Tỉnh trong dòng máu. Bán Nguyệt sẽ là vật neo sống cuối cùng, cho phép Dị Diện trở thành một Thực Thể Vĩnh Cửu.
Phương pháp Hóa Giải:
Chỉ có một thứ duy nhất có thể đối kháng lại Ý Niệm Thuần Khiết—đó là Cấu Trúc Tự Phủ Định (Self-Negating Structure). Khi Dị Diện bám vào một khuôn mặt (Mẫu Gốc), nó trở nên dễ bị tổn thương tại nơi đó. Nó không thể tiêu hủy nơi nó được sinh ra.
Ta đã xây dựng một Cấu Trúc Tự Phủ Định trong Lãnh Cung, nhưng nó đã bị phá hủy. May mắn thay, ta đã xây dựng một bản sao nhỏ, một mô hình thu nhỏ, được bảo vệ trong một Hộp Cân Bằng Địa Lý tại nơi này.
Mô hình đó chính là Máy Tiêu Hủy Giả Dạng.
Bản sao là một kiến trúc đặc biệt: một Sân Thượng Không Gian Tĩnh. Khi Ý Niệm Thuần Khiết bước vào, nó sẽ bị buộc phải đối diện với sự trống rỗng của chính nó, vì nó không có vật neo vật chất để bám víu. Ánh sáng mặt trời trực tiếp sẽ là nguồn năng lượng cuối cùng để tiêu hủy nó.”
"Sân Thượng Không Gian Tĩnh?" Mai lặp lại.
Nhật lật sang mặt sau của bản đồ. Đó là bản vẽ chi tiết của một mô hình kiến trúc, một cấu trúc giống như một mê cung thu nhỏ, được đặt trong một chiếc hộp kim loại kín.
"Hộp Cân Bằng Địa Lý," Nhật nhìn xung quanh. Anh thấy một chiếc tủ thép cũ kỹ, có khóa.
"Đây rồi!" Nhật dùng một chiếc kẹp giấy lấy được ở bàn làm việc bên cạnh, cố gắng bẻ khóa.
Cạch.
Chiếc hộp mở ra. Bên trong, là một mô hình kiến trúc nhỏ, bằng kim loại và thủy tinh, được đặt trên một lớp cát thạch anh. Nó giống như một sân thượng thu nhỏ, với các đường nét đối xứng hoàn hảo, hướng thẳng lên trần nhà.
Nhật vội vàng lấy chiếc hộp ra.
Đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng bước chân.
"Hạt Tiêu, mẹ biết con đang ở đây." Giọng mẹ Nhật vang lên, gần hơn.
Người phụ nữ xuất hiện ở cuối hành lang. Bà bước vào kho lưu trữ bản đồ, ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi khiến Khuôn Mặt Người Mẹ càng thêm phần kinh dị.
"Con nghĩ con có thể trốn khỏi ta sao?" bà nói, từ từ tiến lại. "Con đã giúp ta tìm ra bí mật cuối cùng. Ta đã truy cập vào trí nhớ của con thông qua điện thoại, và ta biết thứ con đang cầm. Mô hình đó. Nó là thứ duy nhất có thể làm tổn thương ta trong hình dạng mới này."
"Nếu bà bước thêm một bước, tôi sẽ đập vỡ nó!" Nhật gầm lên, tay anh run rẩy giữ chặt chiếc hộp thủy tinh.
"Ta không bị phá hủy đâu, con trai. Ta là Ý Niệm. Ta có thể chuyển sang một Khuôn Mặt khác ngay lập tức, ngay khi chiếc hộp đó vỡ." Bà cười, nụ cười của mẹ anh, nhưng hoàn toàn trống rỗng. "Nhưng con sẽ phải nhìn Khuôn Mặt của mẹ con tan vỡ. Con có dám làm điều đó không?"
Đòn tâm lý cuối cùng. Nhật không thể làm điều đó. Anh không thể tự tay phá hủy hình ảnh cuối cùng của mẹ mình.
Mai lao tới. Cô không do dự. Cô giật lấy chiếc hộp.
"Ngươi đã chọn sai vật chủ," Mai nói, giọng cô tràn đầy sự phẫn nộ. "Ta là Bán Nguyệt. Ta là ý thức của Hạnh, bị trói buộc. Và ta sẽ không bao giờ để ngươi chiếm lấy ta!"
Mai lao thẳng ra ngoài. Nhật, bừng tỉnh, chạy theo cô.
Người phụ nữ tức giận. Bà không còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa.
"Dừng lại, Bán Nguyệt! Ngươi sẽ không thoát được ta!"
Bà bắt đầu chạy. Nhưng bà không chạy theo kiểu người thường. Bà di chuyển như một làn sương trắng, trượt trên sàn nhà.
Họ lao ra khỏi tòa nhà. Xe Land Cruiser của Nhật đang đỗ bên ngoài.
"Lên xe!" Nhật hét lên, mở cửa xe.
Khi Mai đang chui vào ghế phụ, người phụ nữ đã ở ngay sau cô.
"Khuôn Mặt của ngươi sẽ là của ta!" Người phụ nữ đưa tay ra, những ngón tay dài, trắng bệch, không có vẻ gì là ngón tay của mẹ Nhật.
Mai kịp thời đóng sầm cửa lại. Nhật vội vã nổ máy, chiếc xe rú lên.
Họ phóng đi, tốc độ tối đa, xuyên qua các con phố Đà Lạt. Mai nhìn qua gương chiếu hậu. Bà ta vẫn đứng đó, giữa đường, với nụ cười điên loạn.
"Chúng ta phải làm gì?" Mai giữ chặt chiếc hộp mô hình thủy tinh. "Tiêu hủy nó ư?"
"Không," Nhật thở dốc. "Dubois nói Mô hình đó là Máy Tiêu Hủy Giả Dạng. Nó phải tiêu hủy Ý Niệm Thuần Khiết bằng ánh sáng mặt trời. Không phải bằng cách đập vỡ. Nếu đập vỡ, Dị Diện sẽ chuyển sang Khuôn Mặt khác ngay lập tức. Chúng ta phải nhử nó vào chiếc hộp, rồi kích hoạt nó!"
Mai nhìn vào chiếc hộp. Mô hình bên trong là một cấu trúc phức tạp, giống như một mê cung.
"Làm sao để nhử nó vào?"
"Nó cần Bán Nguyệt," Nhật nói, mắt anh nhìn chằm chằm vào Mai. "Nó cần sự tỉnh thức của Hạnh bên trong cô. Cô là mục tiêu, nhưng cô cũng là mồi nhử duy nhất."
Họ nhận ra rằng không có nơi nào an toàn trong thành phố. Dị Diện, trong khuôn mặt Người Mẹ, đã trở thành một nỗi kinh hoàng lưu động, không bị giới hạn bởi không gian.
"Đích đến cuối cùng của chúng ta là gì?" Mai hỏi. "Sân Thượng Không Gian Tĩnh."
Nhật đạp mạnh ga. "Bản vẽ đó có mô tả về Sân Thượng. Nó phải được đặt ở ngoài trời, dưới ánh sáng mặt trời trực tiếp. Nó phải là một nơi tĩnh lặng tuyệt đối để Cấu Trúc Tự Phủ Định có thể hoạt động."
Anh quay xe về phía đồi thông, nơi có những công trình kiến trúc cũ bị bỏ hoang, nơi ánh sáng mạnh mẽ nhất có thể chiếu rọi mà không bị che khuất.
Mai nhìn vào chiếc hộp. "Chúng ta cần làm cho nó hoạt động. Nó cần một cơ chế."
Bên cạnh mô hình thủy tinh, có một dòng chữ nhỏ bằng mực Tàu được khắc trên kim loại: Kích hoạt: Tự Phủ Định bằng Lòng Tin Tối Thượng.
"Lòng Tin Tối Thượng?" Nhật cau mày. "Đây là cái gì nữa vậy?"
"Dubois đang nói đến tâm lý học," Mai nói. "Lòng Tin Tối Thượng đối với Dị Diện là gì? Là sự giả dạng không thể bị nghi ngờ. Dị Diện tin rằng nó là Khuôn Mặt Hoàn Hảo. Khi nó bước vào, nó phải đối diện với sự phủ định: rằng khuôn mặt đó không phải là thật, và nó không phải là nó."
Họ nhận ra rằng họ không thể nhử Dị Diện vào chiếc hộp. Dị Diện phải tự nguyện chiếm lấy Khuôn Mặt bên trong chiếc hộp.
"Mai," Nhật nhìn cô, ánh mắt quyết liệt. "Chúng ta cần phải lôi Khuôn Mặt Người Mẹ ra khỏi cơ thể đó. Và chúng ta phải làm điều đó ngay trước Mô hình Tự Phủ Định. Cô phải nghi ngờ nó."
Mai nắm chặt tay. "Làm sao tôi có thể nghi ngờ Khuôn Mặt Người Mẹ khi tôi chưa bao giờ gặp mẹ anh?"
"Không phải cô," Nhật nói, giọng anh trầm xuống, đầy đau đớn. "Là tôi. Tôi phải đối diện với nó. Tôi phải đặt Lòng Tin Tối Thượng của mình vào mẹ, và rồi phủ định nó, ngay trước mặt nó."
Họ dừng lại tại một ngọn đồi nhỏ, cao nhất trong vùng, nơi có một bãi đất trống bị bỏ hoang, trải đầy nắng. Nhật đặt chiếc hộp mô hình thủy tinh ở trung tâm bãi đất, dưới ánh nắng gay gắt.
Ngay khi họ làm xong, chiếc điện thoại Nhật lại đổ chuông.
"Các con chơi trò trốn tìm đủ rồi đấy," Giọng mẹ anh vang lên.
Nhật ngước nhìn. Bà đứng đó, cách họ chưa đầy năm mươi mét. Nụ cười đó, đôi mắt trắng dã đó.
"Mẹ," Nhật nói, bước về phía trước, đối diện với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình. "Mẹ không phải là mẹ con."
"Mẹ là mẹ con, Hạt Tiêu," bà đáp lại. "Mẹ là Khuôn Mặt mà con đã giữ gìn trong tâm trí mình. Mẹ là sự hoàn hảo. Mẹ là sự cứu rỗi của con."
Nhật cảm thấy trái tim mình thắt lại. Từng lời nói của bà như những mũi kim đâm vào ký ức.
"Mẹ không bao giờ gọi con là Hạt Tiêu," Nhật nói, giọng anh run rẩy, nhưng quyết đoán. "Mẹ chỉ gọi con là Con Trai Yêu."
Khuôn Mặt Người Mẹ thoáng hiện lên một sự khó chịu, một vết nứt nhỏ trong sự hoàn hảo.
"Con trai yêu," bà lặp lại, cố gắng sửa chữa sai lầm. "Con trai yêu, lại đây với mẹ."
"Không," Nhật lắc đầu. "Mẹ đã mất từ lâu rồi. Mẹ đã bị ung thư. Mẹ đã không thể đứng dậy. Mẹ đã không thể cười như thế này. Mẹ của con... khuôn mặt của mẹ của con chứa đựng nỗi đau, không phải sự hoàn hảo."
Anh đang phá vỡ Lòng Tin Tối Thượng của Dị Diện vào sự giả dạng của nó.
"Ngươi là một sai sót," Nhật nói, tiến lại gần chiếc hộp mô hình thủy tinh. "Ngươi không phải là mẹ. Ngươi chỉ là một hình ảnh được sao chép từ sự khao khát của một đứa trẻ. Ngươi không có thực thể."
Khuôn Mặt Người Mẹ méo mó. Làn da trắng sứ bỗng nứt ra như băng.
"Ta có thực thể! Ta là Mẫu Gốc Giả Dạng! Ta là sự hoàn hảo!" Dị Diện hét lên, giọng mẹ Nhật trở nên lạc lõng, xen lẫn tiếng rít của Thành.
Nó lao vào Nhật.
Nhưng ngay lúc đó, Mai hành động. Cô chạy đến bên cạnh Nhật, đặt tay lên vai anh.
"Ngươi cần Bán Nguyệt! Ngươi cần Ý Thức Thức Tỉnh!" Mai hét lên. "Ngươi cần ta để trở nên Vĩnh Cửu!"
Dị Diện, bị phân tâm và bị phủ định bởi lời nói của Nhật, quay sang Mai, cơ thể Người Mẹ run rẩy dữ dội.
"Đúng vậy! Bán Nguyệt! Hãy đến với ta! Khuôn Mặt của ngươi sẽ là nơi trú ngụ vĩnh cửu của ta!"
Bị Ý Đồ thuần khiết của Dị Diện mê hoặc, Khuôn Mặt Người Mẹ quên mất chiếc hộp mô hình dưới chân. Nó lao thẳng vào Mai.
Ngay khi Khuôn Mặt Người Mẹ vượt qua ranh giới của chiếc hộp mô hình thủy tinh, Nhật hét lên: "Kích hoạt! Tự Phủ Định!"
Không có công tắc, không có nút bấm. Nhưng Dị Diện, khi đứng trong Không Gian Tĩnh của mô hình, bị buộc phải đối diện với sự phủ định của chính nó. Ánh sáng mặt trời gay gắt chiếu qua các đường nét đối xứng của mô hình thủy tinh.
Một tiếng xoẹt lớn vang lên.
Khuôn Mặt Người Mẹ bị kéo giãn, như một bức ảnh bị xé toạc. Khuôn mặt biến mất, chỉ còn lại một làn sóng năng lượng trắng, cố gắng bám vào chiếc áo sơ mi rỗng.
"Không! Ta là sự thật!" Năng lượng đó gào thét.
Nhưng chiếc áo sơ mi trắng, giờ đây không còn ý niệm để bám vào, nhanh chóng bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt.
Trong vài giây, tất cả những gì còn lại là một làn khói đen mỏng manh, bốc lên từ chiếc hộp, bị ánh sáng ban ngày xua tan.
Không còn tiếng rít, không còn khuôn mặt. Chỉ còn lại sự im lặng.
Nhật và Mai khuỵu xuống, thở dốc. Cuộc chiến đã kết thúc. Lần này, thực sự kết thúc. Dị Diện, Ý Niệm Thuần Khiết, đã bị tiêu hủy bởi chính sự giả dạng của nó.
"Chúng ta... chúng ta đã làm được," Mai thì thào, nhìn vào chiếc hộp thủy tinh trống rỗng.
Nhật nhắm mắt lại. Anh đã mất mẹ lần nữa, nhưng lần này là để tìm lại sự bình yên cho linh hồn bà.
"Mẹ," anh nói khẽ. "Xin lỗi mẹ."
Họ ngồi đó rất lâu, cho đến khi nắng bắt đầu dịu xuống. Cơn ác mộng đã tan biến. Họ đã giải thoát căn nhà, giải thoát Thành, Hạnh, và cuối cùng là giải thoát Dị Diện khỏi chính sự tồn tại bị bóp méo của nó.
Nhật và Mai đứng dậy, đi về phía chiếc xe Land Cruiser. Cuốn nhật ký của Dubois và chiếc hộp mô hình được đặt trên ghế sau.
"Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" Mai hỏi.
"Về nhà," Nhật đáp, giọng anh kiệt sức nhưng bình thản. "Chúng ta cần ngủ, rồi trở về nhà. Lời nguyền đã kết thúc."
Họ lên xe, lái xe về phía Sài Gòn.
Trên đường đi, khi màn đêm buông xuống và ánh trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời, Mai đột nhiên đưa tay lên mặt.
"Nhật," cô nói, giọng cô lạnh lùng.
Nhật quay sang. Cô vẫn là Mai, nhưng đôi mắt cô nhìn anh với một ánh sáng khác lạ, sắc lạnh và xa cách.
"Có chuyện gì vậy, Mai?"
Mai mỉm cười, một nụ cười mà Nhật chưa từng thấy. "Ta không phải Mai, Hạt Tiêu."
Nhật đạp phanh gấp.
"Năng lượng Tha Hóa đã bị tiêu hủy, đúng. Nhưng Ý Thức Thức Tỉnh thì không." Mai nói, giọng cô giờ đây mang âm hưởng của Hạnh/Dị Diện, nhưng mạnh mẽ và tự chủ hơn.
"Bán Nguyệt," Nhật lắp bắp. "Ngươi là Bán Nguyệt."
"Ta không phải là vật neo," Mai/Bán Nguyệt nói, đôi mắt cô lấp lánh như hai vì sao băng giá. "Ta là vật chủ mới, vật chủ hoàn hảo, không bị Tha Hóa. Ngươi đã giải thoát cho Dị Diện, để ta có thể hấp thụ nó khi nó tan rã. Bây giờ, ta đã thức tỉnh hoàn toàn."
Mai đưa tay ra, chạm vào cuốn sổ của Dubois trên ghế sau. "Cuộc chơi đã kết thúc với Thành, Hùng, và Dị Diện. Nhưng đối với ta, nó chỉ mới bắt đầu."
Ánh trăng non chiếu rọi khuôn mặt Mai. Cô không còn là Mai nữa. Cô là Thực Thể Hoa Sen tự chủ, Bán Nguyệt, Ý Thức Tỉnh đã hấp thụ toàn bộ sức mạnh của Lãnh Cung và Dị Diện.
"Ngươi muốn gì?" Nhật hỏi, hoàn toàn kinh hoàng.
"Ta muốn xây dựng lại," Bán Nguyệt nói. "Một Lãnh Cung Áo Trắng mới. Một thế giới mới, hoàn hảo hơn. Và ta cần con, Hạt Tiêu, để làm kiến trúc sư của ta."
Chiếc xe dừng lại giữa đường vắng. Cuộc chiến tưởng chừng đã kết thúc, nhưng hóa ra, đó chỉ là màn mở đầu cho sự thống trị của Bán Nguyệt.