Lời Hẹn Năm 17 Tuổi

Chương 10: Gỡ Rối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc gọi video đầu tiên sau chuỗi ngày giông bão đó đã mở ra một chương mới cho mối quan hệ của Lý Trường An và Hạ Linh Nhi. Giống như một cơn mưa rào gột rửa đi hết bụi bẩn, sự im lặng và cuộc cãi vã đã quét sạch đi những hiểu lầm, để lại một bầu trời trong sáng hơn cho cả hai.

Họ nhanh chóng thiết lập lại một nhịp điệu kết nối mới, bền vững và trưởng thành hơn. Những cuộc gọi video hàng tuần trở thành một nghi thức bất khả xâm phạm. Đó là khoảng thời gian họ dành riêng cho nhau, gác lại mọi đồ án, mọi deadline và mọi mối bận tâm khác. Họ không chỉ kể cho nhau nghe những thành tựu, mà còn bắt đầu chia sẻ cả những khó khăn, những thất bại.

"Bài thuyết trình hôm nay của tớ tệ kinh khủng," Linh Nhi than thở, mặt nhăn nhó trên màn hình. "Bà giáo sư người Pháp nói tớ thiếu 'une âme' - một linh hồn - trong thiết kế. Tớ chẳng hiểu linh hồn là cái gì nữa."

Trường An lắng nghe, không phán xét. "Có lẽ ý bà ấy là thiếu một câu chuyện chăng? Cậu thử bắt đầu từ một kỷ niệm nào đó xem. Giống như hồi nhỏ cậu thiết kế váy cho búp bê từ lá chuối ấy."

"Cái đó mà cậu cũng nhớ à?" Linh Nhi ngạc nhiên, rồi bật cười. "Ý tưởng không tồi, 'Giáo sư Lý'."

Sự trêu chọc và những biệt danh cũ quay trở lại, nhưng giờ đây chúng mang một sự trân trọng sâu sắc hơn. Họ nhận ra giá trị của những cuộc trò chuyện bình thường này, thứ mà họ đã từng xem là điều hiển nhiên. Họ học cách lắng nghe đối phương một cách thực sự, không chỉ nghe câu chữ, mà còn nghe cả những cảm xúc ẩn sau đó.

Nhưng để thực sự tiến về phía trước, họ biết mình cần phải gỡ bỏ những nút thắt cuối cùng, những cái gai vẫn còn âm ỉ trong lòng. Họ cần phải nói về Mai Chi và Jean-Pierre.

Cơ hội đến vào một buổi tối, khi Trường An đang khoe với Linh Nhi mô hình 3D một thư viện mà cậu đang thiết kế. Linh Nhi nheo mắt nhìn vào màn hình.

"Quyển sách kiến trúc màu xanh trên bàn cậu trông lạ thế? Bìa đẹp thật."

Trường An thoáng chút ngập ngừng. "À... là của Mai Chi cho tớ mượn."

Không khí trong cuộc gọi bỗng chùng xuống một nhịp. Cả hai đều biết họ đang chạm đến vấn đề nhạy cảm. Lần này, Linh Nhi không im lặng hay giận dỗi. Cô hít một hơi, hỏi một cách nhẹ nhàng, giọng không một chút trách móc.

"Trường An này... cô bạn tên Mai Chi đó... Cậu và bạn ấy...?"

Trường An nhìn thẳng vào camera, đối diện với ánh mắt của Linh Nhi. Cậu biết đây là lúc cần phải thành thật tuyệt đối.

"Mai Chi là một người bạn tốt," cậu bắt đầu, giọng chậm rãi và rõ ràng. "Trong khoảng thời gian chúng ta không nói chuyện, tớ đã rất tệ. Mai Chi đã ở bên cạnh, quan tâm và giúp đỡ tớ rất nhiều. Cô ấy là một cô gái hiền lành và tử tế."

Cậu dừng lại một chút, nhìn phản ứng của Linh Nhi. Thấy cô chỉ im lặng lắng nghe, cậu nói tiếp.

"Và cô ấy... đã tỏ tình với tớ."

Tim Linh Nhi thót lại, nhưng cô vẫn im lặng, chờ đợi.

"Tớ đã từ chối," Trường An nói tiếp, giọng đầy sự áy náy. "Bởi vì chính trong khoảnh khắc đó, tớ nhận ra một điều mà lẽ ra tớ phải biết từ lâu. Rằng lý do tớ đau khổ, ghen tuông và hành động ngu ngốc như vậy không phải vì tớ mất đi một người bạn, mà vì tớ sợ mất đi người con gái tớ yêu. Tớ nhận ra là, trong lòng tớ chỉ có chỗ cho một mình cậu thôi, Linh Nhi ạ."

Lời thú nhận thẳng thắn và chân thành của Trường An khiến mọi phòng bị của Linh Nhi tan biến. Cô không ngờ cậu lại chọn cách đối mặt trực diện và dễ bị tổn thương như vậy.

Thấy Linh Nhi im lặng, Trường An khẽ cười buồn, giọng có chút trêu chọc để che đi sự ngượng ngùng. "Thế còn chàng 'nhiếp ảnh gia' của 'nàng thơ' ở Paris thì sao? Chắc cậu cũng phải giải quyết 'nút thắt' của mình đi chứ?"

Linh Nhi bật cười, một nụ cười nhẹ nhõm. "Cũng đã giải quyết xong rồi. Jean-Pierre là một người bạn tốt, và cậu ấy cũng đã tỏ tình với tớ."

Đến lượt Trường An nín thở.

"Và tớ cũng đã từ chối," Linh Nhi tiếp lời, ánh mắt nhìn cậu đầy dịu dàng. "Bởi vì khi cậu ấy hỏi, tớ đã cố gắng tưởng tượng ra một tương lai không có cậu. Và tớ không tài nào làm được. Tớ nhận ra trái tim mình cứng đầu lắm, nó không chịu rời khỏi khu tập thể Thanh Xuân đâu."

Cả hai cùng im lặng. Không cần thêm một lời giải thích nào nữa. Tất cả những ghen tuông, ngờ vực, những bức tường vô hình mà họ dựng lên đã hoàn toàn sụp đổ. Họ hiểu rằng, những người như Mai Chi hay Jean-Pierre không phải là nguyên nhân của cuộc cãi vã. Họ chỉ là chất xúc tác, là những phép thử để cả hai nhận ra tình cảm thật sự mà mình dành cho đối phương.

"Tớ xin lỗi," cả hai gần như nói đồng thanh, rồi cùng bật cười.

"Tớ xin lỗi vì đã ghen tuông vô lý và nói những lời tổn thương cậu," Trường An nói trước.

"Tớ cũng xin lỗi vì đã trẻ con và không chịu tin tưởng cậu," Linh Nhi đáp lời.

Sau cuộc nói chuyện đó, mối quan hệ của họ bước sang một trang hoàn toàn mới. Họ không chỉ là bạn thân, không chỉ là người thương, mà còn là những người đồng đội thực sự trên hành trình chinh phục ước mơ của riêng mình. Trường An trở thành nhà phê bình khó tính nhất cho những bản thiết kế của Linh Nhi, đưa ra những góp ý xác đáng về tính ứng dụng và kết cấu. Ngược lại, Linh Nhi lại là người thổi hồn vào những bản vẽ kiến trúc khô khan của Trường An, gợi ý cho cậu những ý tưởng về màu sắc, ánh sáng và không gian cảm xúc.

Họ bắt đầu lên những kế hoạch xa hơn.

"Khi nào bảo vệ xong đồ án tốt nghiệp, tớ sẽ dùng tiền tiết kiệm bay sang Paris dự triển lãm của cậu."

"Vậy thì tớ cũng sẽ cố gắng giành giải thưởng thiết kế lớn nhất, để cậu có thể tự hào khoe với mọi người rằng bạn gái cậu tài giỏi thế nào!"

Lời hẹn năm mười bảy tuổi vẫn còn đó, nhưng nó không còn là một cái mốc xa vời và đầy lo âu. Chiếc hộp gỗ nằm im trong ngăn kéo của Trường An giờ đây đã trở thành một biểu tượng của sự khởi đầu, một lời hứa chắc chắn sẽ được thực hiện. Nó là ngọn hải đăng soi đường, để hai con thuyền dù đang đi trên hai đại dương khác nhau, vẫn luôn biết rằng chúng đang cùng hướng về một bến đỗ bình yên.

Họ vẫn còn nhiều năm xa cách phía trước, nhưng họ không còn chỉ ngồi chờ đợi. Họ đang cùng nhau vun đắp cho tương lai, bằng niềm tin, sự thấu hiểu và một tình yêu đã được thử lửa qua giông bão.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!