Lời Hẹn Năm 17 Tuổi

Chương 11: Xây Mộng Giữa Ngàn Trùng Xa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian sau cuộc hàn gắn trôi đi một cách yên bình và ngọt ngào. Mối quan hệ của Lý Trường An và Hạ Linh Nhi, sau khi được thử lửa qua giông bão, đã trở nên vững chắc và đằm thắm hơn bao giờ hết. Họ không còn là những cô cậu học trò mười bảy tuổi với tình yêu trong veo nhưng đầy bất an. Họ giờ đây là những người trẻ đang trưởng thành, là đồng đội, là tri kỷ, cùng nhau xây đắp ước mơ của riêng mình từ hai phương trời cách biệt.

Để xóa nhòa khoảng cách chín nghìn cây số, họ đã sáng tạo ra những "buổi hẹn hò" rất riêng. Có những tối thứ Bảy, họ sẽ cùng chọn một bộ phim, bấm nút "play" cùng một lúc, rồi vừa xem vừa bình luận rôm rả qua khung chat. Trường An sẽ phân tích góc quay và kiến trúc trong phim, còn Linh Nhi sẽ "chấm điểm" trang phục của diễn viên. Có những ngày Chủ nhật, Linh Nhi sẽ dựng máy tính trong bếp, hướng dẫn Trường An nấu một món Tây đơn giản. Nhìn chàng kiến trúc sư tương lai lóng ngóng với bơ và tỏi qua màn hình, cô lại được một trận cười no nê.

Đáp lại, Trường An thường gửi cho cô những bản phác thảo 3D về những công trình kiến trúc đẹp trên thế giới, kèm theo lời nhắn: "Lưu vào danh sách những nơi chúng ta sẽ đến cùng nhau." Anh còn tỉ mỉ chụp ảnh những thay đổi của khu tập thể, của con đường họ từng đi, của hàng cây bằng lăng trước ngõ, để cô không cảm thấy mình bị tách rời khỏi nơi đã nuôi cô khôn lớn.

Tết đến, anh sẽ cẩn thận gói ghém một thùng quà nhỏ, bên trong có cặp bánh chưng mẹ anh làm, vài hộp mứt dừa mà cô yêu thích, và cả một phong bao lì xì đỏ chót "lấy may". Nhận được quà, Linh Nhi ở Paris sẽ bày biện mọi thứ, mặc chiếc áo dài duy nhất mang theo, rồi gọi video cho anh, cùng nhau nói lời chúc mừng năm mới khi đồng hồ vừa điểm sang Giao thừa ở Việt Nam. Giữa lòng Paris hoa lệ, cô đã có một cái Tết của riêng mình, một cái Tết có hương vị của Hà Nội.

Cứ như vậy, từng năm một trôi qua.

Rồi cũng đến ngày Lý Trường An bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Đó là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời cậu. Áp lực nặng nề khiến cậu gần như kiệt sức. Cả tháng trời, cậu ăn ngủ cùng với mô hình và những bản vẽ chi tiết. Đêm nào Linh Nhi cũng thức cùng cậu qua video call. Cô không giúp được gì về chuyên môn, nhưng sự hiện diện của cô là một liều thuốc tinh thần vô giá. Cô hát cho cậu nghe những bài hát tiếng Pháp ngô nghê, kể những câu chuyện cười nhạt thếch, và nghiêm khắc bắt cậu phải đi pha một ly sữa nóng khi thấy cậu có dấu hiệu mệt mỏi.

"Đừng có mà gục ngã trước khi trở thành kiến trúc sư nổi tiếng để xây nhà cho tớ đấy nhé!" cô dọa.

Ngày bảo vệ, Trường An đã trình bày một cách xuất sắc. Đồ án của cậu về một khu phức hợp văn hóa cộng đồng, lấy cảm hứng từ cấu trúc của những khu tập thể cũ Hà Nội, đã nhận được lời khen ngợi cao nhất từ hội đồng giám khảo. Bố mẹ cậu ngồi bên dưới, mắt rưng rưng vì tự hào. Bạn bè, có cả Mai Chi, đến chúc mừng cậu. Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra thành công, vui vẻ, nhưng trong lòng Trường An vẫn có một khoảng trống. Cậu bất giác nhìn quanh đám đông, thầm ước có một bóng hình quen thuộc đang ở đây chia vui cùng mình.

Tối hôm đó, khi vừa về đến nhà, một người giao hàng đã mang đến một chiếc hộp chữ nhật lớn, được gói bọc cẩn thận, đề tên người gửi từ Paris. Tim Trường An đập mạnh. Cậu run run mở ra.

Bên trong là một chiếc cặp da màu nâu sẫm, được làm thủ công một cách tinh xảo, dùng để đựng các bản vẽ lớn. Đi kèm với nó là một khung ảnh. Trường An cầm khung ảnh lên. Đó không phải là một bức ảnh chụp, mà là một bức vẽ tay. Linh Nhi đã vẽ cậu, trong bộ lễ phục tốt nghiệp mà cô chỉ được thấy qua ảnh, tay cầm cuốn đồ án, mỉm cười đầy tự tin. Nét vẽ của cô đã đạt đến một trình độ điêu luyện, không chỉ giống về ngoại hình mà còn bắt được cả cái hồn, cái khí chất điềm đạm của cậu.

Ở góc dưới bức vẽ, có một dòng chữ viết tay mềm mại: "Chúc mừng tân Kiến trúc sư Lý Trường An. Em luôn tự hào về anh."

Trường An ngồi lặng trong phòng, ngắm nhìn món quà. Cậu cảm nhận được tất cả tình yêu, sự quan tâm và niềm tự hào mà cô đã gửi gắm vào đó. Khoảng cách địa lý dường như đã bị xóa nhòa hoàn toàn trong khoảnh khắc ấy.

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Sau thành công của Trường An là một thử thách lớn dành cho Linh Nhi. Cô quyết định tham gia một cuộc thi thiết kế uy tín dành cho những tài năng trẻ ở châu Âu. Đó là một cơ hội lớn để cô khẳng định tên tuổi. Cô đã dồn hết tâm huyết, thức trắng nhiều đêm để hoàn thành một bộ sưu tập lấy cảm hứng từ "Giấc mơ trưa" của thi ca Việt Nam, một sự pha trộn giữa lụa Hà Đông và những đường cắt cúp hiện đại của phương Tây.

Cô đã rất kỳ vọng. Nhưng rồi, kết quả được công bố. Tên cô không có trong danh sách vào vòng chung kết.

Thất bại đầu đời trên con đường sự nghiệp đã giáng một đòn mạnh vào sự tự tin của Linh Nhi. Cô gọi cho Trường An, giọng lạc đi vì khóc.

"Hay là tớ không đủ tài năng, Trường An ạ? Hay là giấc mơ Paris này quá xa vời với tớ?"

Trường An im lặng lắng nghe cô trút hết nỗi lòng. Cậu không nói những lời an ủi sáo rỗng như "Cố lên" hay "Đừng buồn nữa". Khi cô đã nín khóc, cậu mới chậm rãi nói.

"Linh Nhi, cậu còn nhớ tòa tháp Bitexco ở Sài Gòn không? Người ta kể rằng để xây được nó, kiến trúc sư Carlos Zapata đã phải chỉnh sửa bản thiết kế hơn hai mươi lần. Ông ấy cũng từng thất bại trong nhiều cuộc thi khác trước đó."

Cậu tiếp tục, giọng đầy vững chãi. "Thua một cuộc thi không có nghĩa là cậu không có tài năng. Nó chỉ có nghĩa là thiết kế của cậu chưa phù hợp với tiêu chí của ban giám khảo lần này mà thôi. Đối với tớ, bộ sưu tập đó của cậu là đẹp nhất, vì nó có câu chuyện, có linh hồn của cậu trong đó. Đối với tớ, cậu đã là người chiến thắng rồi."

Lời nói của cậu, không phải là sự tung hô mù quáng, mà là một sự công nhận dựa trên niềm tin tuyệt đối. Nó giống như một mỏ neo, giữ cho con thuyền của Linh Nhi không bị chao đảo giữa cơn bão thất vọng. Nó chính là thứ cô cần nhất lúc này.

Những năm tháng xa cách cứ thế trôi qua, được lấp đầy bởi những thành công và cả những thất bại như thế. Họ không chỉ là người yêu, mà đã trở thành điểm tựa tinh thần vững chắc nhất của nhau. Họ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau xây đắp những viên gạch đầu tiên cho giấc mơ của mình, dù giữa họ là cả một đại dương.

Lời hẹn năm mười bảy tuổi giờ đây không còn là một cái mốc xa xôi. Nó đã trở thành một ngọn hải đăng mỗi lúc một sáng hơn, báo hiệu rằng ngày họ được trùng phùng đã không còn xa nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!