Lời Hẹn Năm 17 Tuổi

Chương 12: Chuyến Bay Bất Ngờ Tới Paris


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Năm thứ tám của cuộc hẹn mười năm. Lý Trường An và Hạ Linh Nhi giờ đây đã là những người trưởng thành hai mươi lăm tuổi. Anh đã là một kiến trúc sư trẻ, có vài dự án nhỏ ghi dấu ấn cá nhân tại một công ty thiết kế ở Hà Nội. Cô đang ở năm cuối của học viện thời trang danh giá bậc nhất Paris, dồn toàn bộ sức lực cho buổi trình diễn tốt nghiệp – sự kiện quan trọng nhất quyết định tương lai sự nghiệp của cô.

Khoảng cách giữa họ vẫn là nửa vòng trái đất, nhưng sợi dây tình cảm lại bền chặt hơn bao giờ hết. Họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau, là người đầu tiên họ tìm đến khi thành công, và cũng là nơi duy nhất họ tìm về khi thất bại.

Thế nhưng, một tháng trước buổi diễn tốt nghiệp, áp lực khủng khiếp bắt đầu đè nặng lên đôi vai của Linh Nhi. Bộ sưu tập của cô gặp phải một vài vấn đề kỹ thuật về chất liệu, những đêm không ngủ kéo dài, và sự cạnh tranh khốc liệt giữa các sinh viên tài năng khiến cô rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ.

"Tớ mệt quá, Trường An," cô thú nhận trong một cuộc gọi đêm muộn, giọng cô khàn đi và đầy vẻ mệt mỏi. "Tớ sợ mình sẽ làm không tốt. Tớ sợ sẽ làm cậu và bố mẹ thất vọng."

Lý Trường An lắng nghe từng lời của cô qua điện thoại. Anh có thể nghe thấy cả tiếng thở dài và sự bất an trong giọng nói ấy. Anh đã nói hết những lời động viên, đã đưa ra mọi lời khuyên logic, nhưng anh biết, lúc này, lời nói qua một chiếc màn hình là không đủ. Cô không cần một người cố vấn, cô cần một điểm tựa.

Sau cuộc gọi đó, một ý nghĩ táo bạo và có phần điên rồ nảy ra trong đầu anh. Một ý nghĩ mà anh đã ấp ủ từ rất lâu, nhưng luôn chờ đợi một thời điểm thích hợp. Có lẽ, đây chính là thời điểm đó.

Anh mở tài khoản tiết kiệm của mình. Số tiền anh dành dụm được từ những dự án đầu tay đã đủ cho một chuyến đi. Anh mở trang web của đại sứ quán Pháp, tìm hiểu về thủ tục xin visa du lịch. Anh kiểm tra lịch làm việc, tính toán ngày nghỉ phép. Mọi thứ đều có thể.

Anh quyết định sẽ đến Paris. Không báo trước. Anh muốn tạo cho cô một bất ngờ lớn nhất, muốn trở thành nguồn động viên thiết thực nhất ngay vào thời điểm cô cần anh nhất. Anh muốn được tận mắt chứng kiến khoảnh khắc cô tỏa sáng trên sân khấu của chính mình.

Chuyến bay dài hơn mười hai tiếng đồng hồ là lần đầu tiên Lý Trường An ra nước ngoài. Cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng xâm chiếm lấy anh. Suốt tám năm, họ đã yêu nhau qua những dòng chữ, những giọng nói, những hình ảnh trên màn hình. Liệu khi gặp lại bằng xương bằng thịt, cảm giác có còn vẹn nguyên? Liệu anh và cô có trở nên ngượng ngùng, xa cách? Hàng ngàn câu hỏi quay cuồng trong đầu, nhưng ý nghĩ sắp được gặp lại cô đã lấn át tất cả.

Sân bay Charles de Gaulle đón anh bằng một buổi sáng se lạnh. Lần đầu tiên, anh hít thở cùng một bầu không khí với cô. Qua con mắt của một kiến trúc sư, Paris hiện ra thật tráng lệ. Nhưng anh không có tâm trạng để chiêm ngưỡng những công trình kiến trúc cổ kính. Anh nhanh chóng bắt một chuyến tàu về trung tâm thành phố, tìm đến địa chỉ của trung tâm triển lãm nơi buổi diễn tốt nghiệp của Linh Nhi sẽ diễn ra.


Bên trong hậu trường, không khí căng như dây đàn. Tiếng máy sấy tóc, tiếng gọi nhau í ới, tiếng bước chân vội vã tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn. Hạ Linh Nhi đang ở giữa tâm bão. Tóc cô búi rối, khuôn mặt có chút bơ phờ vì thiếu ngủ, nhưng đôi mắt lại sáng rực lên vì tập trung cao độ. Cô chạy đi chạy lại, kiểm tra từng đường kim mũi chỉ trên trang phục, chỉnh lại phụ kiện cho người mẫu, miệng liên tục đưa ra những chỉ thị. Cô hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, không hề hay biết rằng có một người quen thuộc đang ở rất gần.

Lý Trường An đứng ở một góc khuất, lặng lẽ quan sát cô. Anh nhìn cô gái của mình, không còn là cô bé "Hạ Nữ Hiệp" nghịch ngợm ngày nào, mà đã là một nhà thiết kế thực thụ, đầy đam mê và quyền lực trong không gian sáng tạo của cô. Một nụ cười ấm áp và đầy tự hào nở trên môi anh.

Anh không gọi cô. Anh chỉ lẳng lặng đứng đó, chờ đợi.

Trong lúc hối hả, Linh Nhi vô tình làm rơi cuộn thước dây xuống sàn. Cô thở hắt ra một tiếng bực bội, cúi người xuống định nhặt lên. Nhưng khi những ngón tay của cô vừa chạm vào sàn, một bàn tay khác, thon dài và quen thuộc, đã nhặt cuộn thước dây lên trước.

"Em đánh rơi này," một giọng nói trầm ấm vang lên ngay bên cạnh.

Giọng nói ấy...

Linh Nhi sững sờ ngẩng đầu lên. Thời gian như ngưng đọng lại. Trước mặt cô, bằng xương bằng thịt, là Lý Trường An. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, đeo cặp kính quen thuộc, và đang nhìn cô mỉm cười. Vẫn là ánh mắt dịu dàng đó, ánh mắt đã dõi theo cô suốt cả tuổi thơ.

Cô không thể tin vào mắt mình. Cô chớp mắt liên tục, như thể sợ rằng đây chỉ là ảo giác do cô quá mệt mỏi.

"Anh..." cô lắp bắp, cổ họng nghẹn lại. "Anh... làm gì ở đây?"

Trường An mỉm cười, đưa cuộn thước dây vào tay cô. "Anh nghĩ 'Hạ Nữ Hiệp' của anh đang cần một 'hộ pháp'. Và anh bay nửa vòng trái đất đến đây để được tận mắt xem buổi trình diễn đầu tiên của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất Paris."

Những giọt nước mắt mà Linh Nhi đã cố kìm nén suốt bao ngày qua giờ đây lại trực trào ra, nhưng lần này là những giọt nước mắt của hạnh phúc vỡ òa. Cô lao đến, ôm chầm lấy anh. Cái ôm sau tám năm xa cách có một chút ngượng nghịu, nhưng lại vô cùng chặt, như thể cả hai đang cố gắng dùng hết sức lực để khẳng định rằng người kia là thật, rằng đây không phải là một giấc mơ. Tất cả những năm tháng xa cách, những nỗi nhớ nhung, những lo lắng, dường như đều tan biến hết trong cái ôm ấy.

Sau những giây phút xúc động ban đầu, Trường An không làm phiền công việc của cô. Anh chỉ lẳng lặng ở bên, lúc thì đưa cho cô chai nước, lúc thì giúp cô giữ một sấp vải, trở thành một người trợ lý thầm lặng nhưng vô cùng hiệu quả.

Ngay trước khi buổi diễn bắt đầu, anh kéo cô vào một góc khuất yên tĩnh.

"Hồi hộp không?" anh hỏi.

"Hồi hộp muốn chết đi được," cô thú nhận.

Anh không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô. Bàn tay anh vẫn ấm áp và vững chãi như trong ký ức của cô. "Không sao đâu. Em đã làm rất tốt rồi. Cứ là em thôi. Mọi người sẽ thấy được tài năng của em." Anh nhìn cô, ánh mắt đầy tin tưởng. "Anh ở ngay dưới kia xem em tỏa sáng."

Sự hiện diện của anh, cái nắm tay của anh, lời nói của anh, tất cả giống như một liều thuốc an thần mạnh mẽ nhất. Mọi lo lắng, bất an trong lòng Linh Nhi đều tan biến. Thay vào đó là một cảm giác bình yên và một sự tự tin chưa từng có.

Cô biết, dù kết quả buổi diễn hôm nay có ra sao, cô cũng đã là người chiến thắng. Bởi vì điểm tựa vững chắc nhất của đời cô, cuối cùng, đã vượt ngàn trùng xa để đến bên cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!