Ánh đèn sân khấu vụt tắt. Không gian của khán phòng lớn chìm vào bóng tối đặc quánh. Hàng trăm khách mời, bao gồm những nhà phê bình thời trang khó tính nhất, những biên tập viên của các tạp chí danh giá và các nhà tuyển dụng tiềm năng, đều nín thở chờ đợi. Dưới hàng ghế đầu, Lý Trường An nắm chặt hai tay, tim đập rộn ràng còn hơn cả lúc anh bảo vệ đồ án tốt nghiệp.
Rồi, một nốt nhạc piano trong trẻo vang lên, phá vỡ sự im lặng. Giai điệu của bản nhạc "Giấc Mơ Trưa" quen thuộc, được phối lại theo một phong cách tối giản và hiện đại, từ từ lan tỏa khắp khán phòng. Ánh sáng sân khấu dần bừng lên, không phải thứ ánh sáng trắng chói lòa, mà là một gam màu vàng ấm áp, tựa như ánh nắng buổi trưa hè ở một làng quê Bắc Bộ.
Người mẫu đầu tiên bước ra. Cô mặc một chiếc áo dài cách tân từ lụa Hà Đông màu trắng ngà, trên thân áo là những họa tiết hoa sen được thêu tay một cách tinh xảo nhưng không hề rườm rà. Tà áo được cắt ngắn hơn, bay bổng theo từng bước chân, vừa giữ được nét duyên dáng truyền thống, vừa mang hơi thở của sự tự do, hiện đại.
Lý Trường An nín thở. Anh nhận ra ý tưởng này. Nó bắt nguồn từ chính những câu chuyện anh kể cho Linh Nhi nghe về những buổi trưa hè ở quê nội, về những cánh cò trắng bay lả trên đồng lúa. Cô đã biến những ký ức của anh thành một tác phẩm nghệ thuật sống động.
Từng người mẫu lần lượt bước ra, mỗi người mang một thiết kế khác nhau nhưng đều nằm trong một tổng thể hài hòa. Có chiếc váy dạ hội được lấy cảm hứng từ hình ảnh chiếc nón lá, với những đường xếp ly tạo thành một cấu trúc vừa mềm mại vừa vững chãi. Có bộ trang phục công sở thanh lịch với điểm nhấn là chiếc khuy cài áo hình trống đồng. Linh Nhi đã khéo léo kết hợp những chất liệu dân tộc như lụa, gấm, đũi với những phom dáng cắt cúp táo bạo của thời trang phương Tây.
Bộ sưu tập của cô không chỉ là quần áo. Nó là một câu chuyện. Một câu chuyện về một cô gái Việt Nam mang trong mình nỗi nhớ quê hương, kể lại giấc mơ của mình bằng ngôn ngữ của thời trang quốc tế. Nó vừa quen thuộc, vừa mới lạ, vừa dịu dàng, lại vừa mạnh mẽ.
Người mẫu cuối cùng trình diễn một thiết kế lộng lẫy nhất, một chiếc áo choàng dài quét đất, được dệt từ hàng ngàn sợi tơ óng ánh, khi di chuyển dưới ánh đèn, nó tạo ra hiệu ứng như một mặt hồ gợn sóng trong một buổi trưa đầy nắng. Khi cô quay lưng lại, cả khán phòng khẽ ồ lên kinh ngạc. Trên lưng áo choàng là hình ảnh một cây cầu được thêu bằng chỉ vàng và bạc, một cách tinh xảo và đầy nghệ thuật.
Đó là cầu Long Biên.
Trái tim Lý Trường An như ngừng đập. Cây cầu của những kỷ niệm, cây cầu của lời hẹn ước, giờ đây đang tỏa sáng rực rỡ trên sàn diễn thời trang danh giá bậc nhất Paris. Cô không chỉ mang quê hương vào thiết kế, cô còn mang cả câu chuyện của riêng họ vào đó.
Khi người mẫu cuối cùng vừa đi vào trong, cả khán phòng im lặng trong một giây, rồi vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Tiếng vỗ tay ngày một lớn, không ngớt, như một cơn sóng trào dâng.
Theo thông lệ, nhà thiết kế sẽ bước ra chào khán giả. Từ trong cánh gà, Hạ Linh Nhi bước ra. Cô mặc một bộ trang phục đơn giản do chính mình thiết kế, mái tóc búi cao gọn gàng, khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt thì sáng lấp lánh niềm hạnh phúc. Cô bước ra, cúi đầu chào, và tiếng vỗ tay lại càng vang dội hơn nữa.
Cô đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn rực rỡ, nhận lấy những bông hoa chúc mừng. Ánh mắt cô lướt qua đám đông, và rồi dừng lại ở hàng ghế đầu. Cô nhìn thấy anh. Anh đang đứng, vỗ tay không ngừng, và mỉm cười với cô. Trong khoảnh khắc đó, với cô, cả thế giới dường như thu nhỏ lại, chỉ còn cô và anh. Mọi thành công, mọi lời khen ngợi của giới chuyên môn đều không thể sánh bằng nụ cười và ánh mắt đầy tự hào của anh.
Sau buổi diễn, hậu trường lại một lần nữa trở thành một cơn bão, nhưng lần này là bão của những lời chúc mừng. Các giáo sư, bạn bè, và cả những nhà tuyển dụng đều vây lấy Linh Nhi. Một biên tập viên của tạp chí Vogue Pháp đã đến bắt tay cô, ngỏ ý muốn có một bài phỏng vấn riêng. Một đại diện từ một thương hiệu thời trang lớn cũng đưa cho cô danh thiếp. Thành công đến với cô một cách rực rỡ, vượt ngoài sức tưởng tượng.
Lý Trường An không chen vào đám đông. Anh chỉ đứng từ xa, lặng lẽ quan sát niềm hạnh phúc của cô, cảm thấy vui lây. Mãi cho đến khi mọi người đã vãn, anh mới tiến lại gần.
Chẳng cần một lời nói nào, Linh Nhi lao vào vòng tay anh, ôm anh thật chặt.
"Em làm được rồi, Trường An! Em làm được rồi!" cô thì thầm, giọng vẫn còn run lên vì xúc động.
"Anh biết mà," anh đáp, vỗ nhẹ lên lưng cô. "Em lúc nào cũng là người giỏi nhất."
Họ rời khỏi trung tâm triển lãm khi Paris đã lên đèn. Linh Nhi không muốn tham dự bữa tiệc ăn mừng ồn ào. Cô chỉ muốn ở bên cạnh anh. Cô kéo anh đi bộ lang thang trên những con phố vắng, tay trong tay.
"Anh có thấy cây cầu không?" cô hỏi khẽ.
"Thấy chứ. Rất đẹp," anh đáp.
"Em đã nghĩ đến lời hẹn của chúng ta khi thiết kế nó," cô nói. "Em muốn nói với cả thế giới rằng, dù em có đi đâu, thì điểm bắt đầu và nơi em muốn quay về nhất, vẫn luôn là cây cầu đó. Là nơi có anh."
Lý Trường An dừng lại, xoay người cô lại đối diện với mình. Anh nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt vẫn còn lấp lánh ánh đèn sân khấu và niềm hạnh phúc.
"Vậy thì bây giờ, nhà thiết kế nổi tiếng của Paris ạ," anh nói, giọng vừa trêu chọc vừa vô cùng nghiêm túc, "em có muốn cùng anh thực hiện lời hẹn đó sớm hơn hai năm không?"
Anh từ từ quỳ một chân xuống, giữa con phố Paris lãng mạn, dưới ánh đèn vàng dịu dàng. Từ trong túi áo, anh lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ.
Linh Nhi sững sờ, hai tay đưa lên che miệng, nước mắt lại một lần nữa trào ra. Cô biết điều gì sắp đến. Giấc mơ lớn nhất đời cô, không phải là sàn diễn Paris hoa lệ, mà chính là khoảnh khắc này đây.