Lời Hẹn Năm 17 Tuổi

Chương 3: Cánh chim bay về phương xa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng reo hò từ nhà bên cạnh dội vào phòng Lý Trường An qua bức tường chung, rõ mồn một. Cây bút chì cậu đang cầm trên tay khựng lại giữa một phương trình dang dở, rồi lăn nhẹ, rơi xuống nền gạch hoa cũ kỹ. Cậu không nhặt nó lên. Tai cậu ù đi bởi hai từ vừa nghe được: "Học bổng" và "Paris".

Paris. Cái tên mà Hạ Linh Nhi đã nhắc đến không biết bao nhiêu lần trong những giấc mơ viển vông của cô. Cái tên mà cậu vẫn luôn nghĩ rằng còn xa lắm, là một mục tiêu của tương lai, chứ không phải một thực tại sắp sửa ập đến. Trái tim Trường An co thắt lại một cách kỳ lạ. Đó không phải là cảm giác buồn bã, cũng không hẳn là ghen tị. Nó là một hỗn hợp phức tạp của niềm vui thật tâm cho cô bạn thân, và một nỗi hụt hẫng sâu sắc cho chính bản thân mình. Cậu mừng vì cánh chim nhỏ bé của cậu cuối cùng cũng có thể bay đến bầu trời mà nó hằng mơ ước. Nhưng cậu cũng đau lòng, vì bầu trời của cậu từ nay sẽ thiếu đi một vệt màu rực rỡ nhất.

Lời hẹn năm mười bảy tuổi. Lời hẹn được lập ra trong một buổi tối đầy sao, giờ đây, dưới ánh nắng chói chang của ban ngày, bỗng trở nên mong manh và xa vời đến thế.

Cả khu tập thể nhỏ bé như có hội. Người ra người vào nhà Linh Nhi không ngớt để chúc mừng. Bà Mai, mẹ cô, vừa cười vừa khóc, chạy đi chạy lại tiếp khách. Ông Hùng, bố cô, thì hãnh diện đi khoe khắp xóm về cô con gái rượu tài giỏi. Trung tâm của sự chú ý, Hạ Linh Nhi, thì ngơ ngác như người trên mây. Cô hết bị người này ôm, người kia véo má, đầu óc quay cuồng trong một niềm hạnh phúc quá đỗi bất ngờ.

Mãi đến chiều, khi khách khứa đã vãn, cô mới có dịp chạy sang nhà Trường An. Cô lao vào phòng cậu như một cơn lốc, trên môi vẫn còn nụ cười rạng rỡ chưa thể tắt.

"Trường An! Cậu nghe thấy gì chưa? Tớ sắp được đến Paris thật rồi! Tháp Eiffel, sông Seine, bảo tàng Louvre! Ôi tớ không thể tin được!"

Cô nói một tràng, mắt lấp lánh niềm vui. Trường An đang ngồi trên ghế, lặng lẽ nhặt cây bút chì dưới đất lên. Cậu ngẩng lên nhìn cô, cố gắng nở một nụ cười.

"Tớ nghe rồi. Chúc mừng cậu, Linh Nhi. Cậu giỏi lắm."

Giọng cậu trầm và đều, như mọi khi. Nhưng không hiểu sao, Linh Nhi lại cảm thấy nó có chút gì đó khác lạ. Sự phấn khích trong cô hơi chùng xuống.

"Cậu... không vui cho tớ à?"

"Vui chứ," Trường An đáp ngay. "Tớ rất vui cho cậu. Chỉ là... hơi bất ngờ thôi."

"Tớ cũng vậy," Linh Nhi ngồi xuống mép giường của cậu, giọng đã dịu lại. "Mọi thứ diễn ra nhanh quá. Đêm qua chúng ta còn..."

Cô bỏ lửng câu nói. Cả hai đều biết "đêm qua" có ý nghĩa gì. Chiếc hộp gỗ và lời hẹn mười năm. Một giao ước vừa được lập ra đã đứng trước một thử thách khổng lồ.

Những tuần lễ sau đó trôi qua trong một sự hối hả chưa từng có. Cuộc sống bình lặng của họ bị cuốn vào guồng quay của việc chuẩn bị. Linh Nhi bận rộn với hàng tá giấy tờ, thủ tục, rồi lại lao đầu vào những lớp học tiếng Pháp cấp tốc. Thời gian họ dành cho nhau ít dần đi. Những buổi chiều cùng nhau học bài giờ được thay thế bằng cảnh Linh Nhi ngồi ê a đọc những câu tiếng Pháp khó nhằn, còn Trường An thì lẳng lặng ngồi bên cạnh, tra từ điển giúp cô.

Cái không khí háo hức ban đầu dần lắng xuống, nhường chỗ cho một thực tại rõ ràng hơn: sự chia xa đang đến rất gần. Mỗi khoảnh khắc họ ở bên nhau giờ đây đều trở nên quý giá, và phảng phất một nỗi buồn man mác.

Một tối nọ, khi đang giúp Linh Nhi sắp xếp lại đống sách vở, Trường An đưa cho cô một tập tài liệu dày cộp được đóng gáy cẩn thận.

"Cái gì đây?" Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.

"Thông tin về Paris," Trường An đáp, không nhìn cô, tay vẫn giả vờ sắp xếp một chồng giấy khác. "Tớ đã tổng hợp lại bản đồ hệ thống tàu điện ngầm, danh sách các siêu thị giá rẻ gần trường cậu, số điện thoại khẩn cấp, địa chỉ đại sứ quán. Ở trang cuối có một vài công thức nấu ăn đơn giản, phòng khi cậu nhớ đồ ăn Việt Nam."

Linh Nhi cầm lấy tập tài liệu. Bìa ngoài được làm bằng giấy cứng màu xanh da trời, ở góc có một dòng chữ được viết tay cẩn thận: "Sổ tay sinh tồn tại Paris - Dành cho Hạ Nữ Hiệp." Lật từng trang, cô thấy tất cả đều được trình bày một cách khoa học, rõ ràng, có cả những ghi chú nhỏ bằng bút đỏ. Một biểu đồ nhiệt độ trung bình hàng tháng, một danh sách các ứng dụng cần thiết cho điện thoại... Nó chi tiết, logic và có phần cứng nhắc, đúng hệt như phong cách của Lý Trường An.

Nhưng không hiểu sao, sống mũi cô bỗng cay xè. Cô biết đây là cách cậu ấy quan tâm. Không phải bằng những lời nói ngọt ngào, mà bằng những hành động thầm lặng, chu toàn đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

"Cảm ơn cậu, Trường An," cô nói khẽ. "Cậu đúng là... hộ pháp tốt nhất của tớ."

Đêm cuối cùng trước ngày Linh Nhi bay.

Họ không hẹn mà cùng nhau đi dạo lần cuối. Không phải Hồ Tây lộng gió, không phải cầu Long Biên lãng mạn, mà chỉ là đi vòng quanh sân tập thể quen thuộc, nơi họ đã lớn lên.

"Sang bên đó, nhớ mặc đủ ấm," Trường An mở lời trước. "Mùa đông ở châu Âu lạnh lắm, không như ở Hà Nội đâu."

"Tớ biết rồi, 'quản gia' Lý," Linh Nhi cười nhẹ. "Mẹ tớ đã nhét đầy một vali toàn áo len rồi."

Họ im lặng đi thêm một đoạn.

"Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng thức khuya thiết kế rồi bỏ bữa."

"Tớ biết rồi."

"Gặp người lạ đừng dễ dàng tin tưởng quá."

"Tớ biết rồi mà!"

Linh Nhi dừng lại, quay sang nhìn cậu. "Lý Trường An, cậu có thể nói gì khác ngoài mấy lời dặn dò như ông cụ non không?"

Trường An cũng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô. Dưới ánh đèn vàng vọt của khu tập thể, cậu thấy đôi mắt cô hình như hơi đỏ. Cậu muốn nói rất nhiều điều. Cậu muốn nói rằng cậu sẽ nhớ cô rất nhiều. Cậu muốn nói rằng đừng quên lời hẹn của họ. Cậu muốn nói rằng cậu...

Nhưng cuối cùng, tất cả những lời ấy lại nghẹn lại trong cổ họng. Cậu chỉ đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ.

"Quà của tớ."

Linh Nhi mở ra. Bên trong là một cây bút máy màu bạc, được khắc một dòng chữ rất nhỏ: "H.L.N". Nó đơn giản nhưng vô cùng tinh xảo.

"Để cậu còn viết thư cho tớ," cậu nói, giọng vẫn đều đều. "Và để ký tên dưới những bản thiết kế triệu đô của cậu sau này."

Linh Nhi bật cười, nhưng trong tiếng cười có lẫn cả tiếng sụt sùi. Cô ôm chầm lấy cậu, một cái ôm thật chặt. "Đừng quên tớ nhé, Trường An."

Trường An hơi cứng người lại, rồi cũng từ từ vòng tay ra sau lưng cô, vỗ nhẹ. "Làm sao mà quên được."

Sân bay Nội Bài một sáng cuối hè. Không khí tràn ngập sự chia ly. Linh Nhi bịn rịn chia tay gia đình, ôm chầm lấy bố mẹ. Trường An đứng lùi lại một chút, lặng lẽ quan sát. Cậu không muốn chen vào khoảnh khắc riêng tư của gia đình họ.

Cuối cùng, Linh Nhi bước đến trước mặt cậu. Mắt cô đỏ hoe.

"Tớ đi nhé."

"Ừ. Đi cẩn thận," cậu chỉ nói được có vậy.

Một cái ôm vội vàng. Nhanh đến mức cậu chỉ kịp cảm nhận được mùi dầu gội quen thuộc trên tóc cô. Rồi cô quay người, kéo vali, dứt khoát bước về phía cổng an ninh.

Cô không ngoảnh lại. Có lẽ cô sợ rằng nếu ngoảnh lại, cô sẽ không đủ can đảm để đi tiếp.

Trường An đứng đó, bất động. Cậu nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô, cho đến khi nó hòa lẫn vào đám đông, rồi biến mất hoàn toàn sau cánh cửa kính. Khoảnh khắc cô biến mất, cậu cảm thấy như có một thứ gì đó trong lồng ngực mình bị rút đi, để lại một khoảng trống mênh mông, lạnh lẽo.

Mười năm.

Cuộc đếm ngược đã chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!