Tiếng "tút" khô khốc và vô tình của chiếc điện thoại bị ngắt đột ngột dường như vẫn còn vang vọng trong căn phòng nhỏ của Lý Trường An. Cậu sững sờ ngồi trên ghế, bàn tay vẫn còn nắm chặt chiếc điện thoại đã trở nên lạnh ngắt. Sự giận dữ ban nãy đã bay biến, chỉ còn lại một cảm giác hoang mang và hối hận trào dâng. Cậu đã nói gì thế này? Cậu đã để sự ghen tuông vớ vẩn và lòng tự ái trẻ con phá hỏng tất cả. Cậu biết mình sai, nhưng một sự bướng bỉnh cố hữu đã ngăn cậu không gọi lại. "Cô ấy đã dập máy trước," cái tôi của một thằng con trai mới lớn thì thầm với cậu như vậy.
Ở Paris, Hạ Linh Nhi gục mặt xuống bàn làm việc, hai vai run lên. Nước mắt của sự tức giận và tổn thương lăn dài trên má. Cậu ấy không tin cô. Cậu ấy dám nghĩ cô là người dễ dàng thay đổi. Cậu ấy còn mập mờ với một cô gái khác. Hàng ngàn lý do để giận dỗi quay cuồng trong đầu cô, lấn át đi cả giọng nói yếu ớt của lý trí rằng có lẽ đây chỉ là một sự hiểu lầm. Trong một phút bốc đồng, cô mở danh bạ, tìm đến tên "Trường An Đồ Mọt Sách" và bấm xóa. Một hành động trẻ con, nhưng ngay khoảnh khắc đó, nó mang lại cho cô một cảm giác thỏa mãn ngắn ngủi, như thể cô đã cắt đứt được thứ đang làm mình đau đớn.
Và rồi, sự im lặng bắt đầu.
Một tuần trôi qua. Hai tuần. Rồi một tháng. Hòm thư điện tử trống rỗng. Khung chat không một tin nhắn mới. Những cuộc gọi cuối tuần đã trở thành dĩ vãng. Đối với cả hai, đây là một trải nghiệm tra tấn. Mỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại, tim họ lại thót lên một nhịp, rồi lại chùng xuống trong thất vọng. Họ lướt xem trang cá nhân của nhau một cách vô thức, phân tích từng bức ảnh, từng dòng trạng thái, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu, một lời nhắn nhủ nào đó, nhưng vô ích. Bức tường vô hình giữa họ giờ đây đã được gia cố bằng sự im lặng và niềm kiêu hãnh bị tổn thương.
Để lấp đầy khoảng trống mà sự im lặng tạo ra, họ vô thức tìm đến những người khác.
Tại Hà Nội, Mai Chi nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của Trường An. Cậu trở nên trầm lặng hơn, thường xuyên thẫn thờ và có quầng thâm dưới mắt. Là một cô gái tinh tế, Mai Chi không hỏi dồn, mà chọn cách quan tâm thầm lặng. Cô vẫn mang đồ ăn sáng cho cậu, nhưng giờ kèm theo một tờ giấy nhỏ ghi "Nhớ ăn đúng bữa nhé, đừng bỏ sức khỏe". Cô thấy cậu hay ngồi một mình trong giờ nghỉ trưa, liền mang sách ra ngồi cùng, không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là ở bên cạnh.
Một cuối tuần nọ, Mai Chi và nhóm bạn thân của cô tổ chức một buổi dã ngoại ở Ba Vì. Cô đánh bạo mời Trường An. "Bọn tớ sẽ nướng thịt, chơi trò chơi, không khí trong lành lắm. Đi cùng cho vui nhé? Ở trong phòng mãi cũng buồn."
Trường An định từ chối, nhưng rồi sự cô đơn cùng cực đã chiến thắng. Cậu gật đầu đồng ý. Chuyến đi diễn ra khá vui vẻ. Bạn bè của Mai Chi rất thân thiện. Họ cùng nhau nướng thịt, đàn hát, kể những câu chuyện cười. Trường An ngồi đó, thi thoảng cũng bật cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt. Cậu nhìn cách họ tương tác với nhau, trêu chọc nhau một cách tự nhiên, và bất giác nhớ đến Linh Nhi. Cậu nhớ những lần cả bọn đi chơi, Linh Nhi luôn là cây hài, là người bày ra đủ trò nghịch ngợm khiến ai cũng phải bật cười. Mai Chi rất tốt, cô luôn để ý đến cậu, gắp cho cậu những miếng thịt ngon nhất, hỏi cậu có lạnh không. Nhưng sự quan tâm của cô dịu dàng, chu đáo, khác hẳn với sự quan tâm "bá đạo", đôi khi vô lý nhưng lại vô cùng thân thuộc của Linh Nhi. Cậu cảm thấy một chút tội lỗi khi nhận ra mình đang dùng sự tử tế của Mai Chi để khỏa lấp nỗi nhớ một người con gái khác.
Trong khi đó, ở Paris, sự im lặng từ Trường An khiến Linh Nhi cảm thấy như bị bỏ rơi. Nỗi buồn biến thành động lực. Cô lao vào học tập và sáng tạo một cách điên cuồng, như thể thành công là cách duy nhất để chứng minh rằng cô vẫn ổn. Jean-Pierre luôn ở đó, chứng kiến tất cả. Cậu thấy được nỗi buồn giấu sau nụ cười gượng của cô, thấy được sự cô đơn trong ánh mắt cô mỗi khi cô nhìn xa xăm về một hướng vô định.
Một buổi chiều, sau khi giúp Linh Nhi hoàn thành xong phần chụp ảnh cho bộ sưu tập của cô, Jean-Pierre mời cô uống cà phê. Họ ngồi trong một quán nhỏ xinh đẹp ở khu Montmartre.
"Linh này," cậu bắt đầu một cách nghiêm túc, "tớ không biết chuyện gì đang xảy ra với cậu, nhưng tớ thấy cậu không vui. Có phải cậu đang có chuyện buồn với người ở quê nhà không?"
Linh Nhi giật mình, không ngờ cậu lại tinh ý đến vậy. Cô chỉ khẽ gật đầu.
Jean-Pierre nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt xanh biếc đầy chân thành. "Tớ không biết người đó là ai, và mối quan hệ của hai người thế nào. Nhưng tớ phải nói ra điều này, không thì tớ sẽ hối hận. Từ lần đầu tiên gặp cậu, tớ đã bị thu hút bởi tài năng và năng lượng của cậu. Linh à, tớ thích cậu. Rất thích cậu. Tớ muốn được quan tâm, chăm sóc cho cậu một cách chính thức, chứ không chỉ với tư cách một người bạn."
Lời tỏ tình bất ngờ nhưng thẳng thắn của Jean-Pierre khiến Linh Nhi hoàn toàn bối rối. Cậu ấy đẹp trai, tài năng, tốt bụng, và quan trọng nhất là cậu ấy đang ở đây, ngay trước mặt cô. Một phần trong cô xao động. Có lẽ đây là một cơ hội để bắt đầu lại, để quên đi nỗi đau mà Trường An đã gây ra. Cô có nên nhận lời không?
Nhưng khi cô cố gắng hình dung ra một viễn cảnh mình đi bên cạnh Jean-Pierre, nắm tay cậu, thì trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của một người khác. Là hình ảnh Lý Trường An với cặp kính dày cộp, đang cẩn thận bôi thuốc vào đầu gối bị trầy của cô. Là hình ảnh cậu kiên nhẫn giảng cho cô một bài toán khó, dù cô cứ hỏi đi hỏi lại. Là nụ cười hiếm hoi nhưng vô cùng ấm áp của cậu khi cô làm một điều gì đó ngớ ngẩn.
Cô nhận ra, trái tim mình không hề có một chút rung động lãng mạn nào với Jean-Pierre. Trái tim cô, dù đang đau đớn và giận dỗi, vẫn cứng đầu thuộc về một người duy nhất ở cách xa hàng ngàn cây số.
Linh Nhi hít một hơi thật sâu. "Jean-Pierre... Cảm ơn cậu. Cậu là một người con trai tuyệt vời. Thật đấy. Nhưng... tớ xin lỗi. Trái tim tớ... nó phức tạp lắm. Và nó không hoàn toàn ở Paris này."
Lời từ chối của cô rất nhẹ nhàng, nhưng vô cùng dứt khoát. Jean-Pierre có chút thất vọng, nhưng rồi cậu mỉm cười buồn. "Tớ hiểu rồi. Ít nhất thì tớ cũng đã thử."
Cuộc trò chuyện đó như một liều thuốc thức tỉnh cho Linh Nhi. Nó khiến cô phải đối mặt với tình cảm thật của mình. Cô nhận ra rằng sự giận dỗi hay lòng kiêu hãnh đều không thể nào xóa đi được hình bóng của Lý Trường An. Cô nhớ cậu, nhớ đến phát điên.
Tối hôm đó, cô ngồi trước máy tính, mở một email mới. Cô bắt đầu viết, những ngón tay bay lượn trên bàn phím. Cô viết về nỗi cô đơn của mình, về sự hối hận sau cuộc cãi vã. Cô giải thích về mối quan hệ với Jean-Pierre, và thừa nhận rằng cô đã ghen khi thấy ảnh của cậu và Mai Chi. Cô xin lỗi, và nói rằng cô nhớ cậu rất nhiều. Bức thư dài, đầy cảm xúc và chân thật.
Nhưng khi đã viết xong, con trỏ chuột của cô cứ lơ lửng trên nút "Gửi". Cô sợ. Sợ rằng cậu sẽ không trả lời. Sợ rằng cậu đã thực sự có người mới. Sợ rằng lời xin lỗi của cô đã quá muộn màng. Nỗi sợ hãi và lòng kiêu hãnh một lần nữa chiến thắng.
Cô thở dài, lưu bức thư vào mục "Thư nháp".
Bức tường im lặng giữa họ vẫn còn đó, sừng sững và lạnh lẽo. Nhưng ở một phía của bức tường, đã có một người cầm búa lên, sẵn sàng đập tan nó. Vấn đề chỉ là, người đó có đủ can đảm để vung nhát búa đầu tiên hay không.