Lời Hẹn Năm 17 Tuổi

Chương 8: Cơn Mưa Rào Rửa Trôi Tất Cả


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những tháng ngày sau đó là chuỗi ngày nặng nề nhất trong cuộc đời Lý Trường An. Sự im lặng kéo dài từ phía bên kia bán cầu như một lớp sương mù dày đặc, bao phủ lấy tâm trí cậu. Lần đầu tiên trong đời, cậu học sinh ưu tú, chàng sinh viên kiến trúc đầy hứa hẹn, lại biết đến cảm giác mất phương hướng.

Điểm số của cậu bắt đầu sa sút. Trong những giờ giảng về kết cấu và vật liệu xây dựng, tâm trí cậu lại lang thang đến một quán cà phê nhỏ ở Paris. Khi ngồi trước những bản vẽ kỹ thuật đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối, tay cậu lại vô thức phác họa một khuôn mặt quen thuộc với hai bím tóc vênh vênh. Một giáo sư khó tính đã gọi cậu lên và thẳng thắn nhận xét: "Trường An, dạo này em có vẻ lơ đãng. Đam mê không thể xây nên một tòa nhà, em cần cả sự tập trung nữa."

Lời nhận xét đó như một gáo nước lạnh dội vào mặt cậu. Cậu nhận ra mình đang tự hủy hoại tương lai mà cậu đã vất vả vun đắp. Cậu cố gắng vực dậy bản thân, nhưng cái bóng của sự hối hận và nỗi nhớ quá lớn.

Mai Chi vẫn ở đó, một sự hiện diện dịu dàng và kiên nhẫn. Cô nhìn thấy tất cả sự bất ổn của cậu. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng chàng trai thông minh, điềm tĩnh mà cô ngưỡng mộ đang phải trải qua một chuyện rất buồn. Cô không làm phiền, chỉ âm thầm ở bên. Thi thoảng, cô đặt vào ngăn bàn của cậu một chiếc bánh ngọt, kèm theo mẩu giấy nhỏ: "Ăn chút đồ ngọt cho vui lên nhé."

Tình cảm của Mai Chi ngày một lớn dần, và sự im lặng của Trường An khiến cô càng thêm bối rối. Cô quyết định mình cần một câu trả lời rõ ràng, dù nó có thể làm cô đau lòng.

Vào một buổi chiều cuối đông, Hà Nội bất chợt đổ một cơn mưa rào trái mùa. Cơn mưa lớn và xối xả, gột rửa đi lớp bụi bặm của thành phố. Trường An và Mai Chi bị kẹt lại ở một quán cà phê nhỏ gần trường sau khi tan học. Họ ngồi đối diện nhau bên một chiếc bàn gỗ nhỏ, bên ngoài là màn mưa trắng xóa. Không khí trong quán ấm cúng, thoang thoảng mùi cà phê rang và tiếng nhạc jazz du dương.

"Trường An này," Mai Chi khẽ gọi, hai tay ôm lấy ly trà gừng nóng.

"Ừ, tớ nghe đây."

"Cậu... có chuyện gì không vui đúng không?" cô hỏi thẳng. "Tớ thấy cậu không ổn. Nếu cậu không muốn nói cũng không sao, nhưng tớ chỉ muốn cậu biết là... tớ rất lo cho cậu."

Trường An im lặng. Cậu biết mình đã đối xử không công bằng với Mai Chi. Cậu đã vô tình chấp nhận sự quan tâm của cô như một liều thuốc an thần, nhưng lại chưa bao giờ mở lòng.

Thấy cậu không nói gì, Mai Chi hít một hơi thật sâu, như lấy hết can đảm. "Có lẽ tớ không nên nói ra lúc này, nhưng nếu không nói, tớ sợ mình sẽ không còn cơ hội. Trường An à, tớ... tớ thích cậu. Ngay từ năm nhất, tớ đã rất ngưỡng mộ sự thông minh và điềm tĩnh của cậu. Càng tiếp xúc, tớ càng nhận ra cậu là một người rất tử tế và ấm áp. Tớ thật sự rất thích cậu."

Lời tỏ tình của Mai Chi nhẹ nhàng, chân thành, không một chút vòng vo. Nó khiến Trường An sững người. Cậu nhìn cô gái đối diện mình. Mai Chi hiền lành, xinh xắn, học giỏi, là một người con gái tốt theo mọi tiêu chuẩn. Bất kỳ chàng trai nào có được tình cảm của cô cũng đều là một điều may mắn.

Nhưng trái tim cậu, trong một khoảnh khắc, lại hoàn toàn trống rỗng. Không một chút rung động.

Và ngay chính khoảnh khắc trống rỗng đó, cậu đã có được câu trả lời cho chính mình. Cậu hiểu ra tất cả. Cơn giận dỗi, sự ghen tuông, nỗi cô đơn, sự sa sút của bản thân trong suốt mấy tháng qua. Tất cả không phải vì cậu mất đi một người bạn thân. Mà là vì cậu sợ mất đi người con gái cậu yêu.

Lần đầu tiên, cậu thừa nhận điều đó một cách rõ ràng trong tâm trí. Cậu yêu Hạ Linh Nhi.

Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Mai Chi, ánh mắt chứa đầy sự áy náy và một nỗi buồn sâu sắc.

"Mai Chi," cậu nói, giọng khàn đi. "Cảm ơn cậu. Cảm ơn vì tất cả. Cậu là một người con gái rất tốt. Tốt đến mức tớ cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm của cậu. Tớ... tớ xin lỗi. Nhưng trong lòng tớ, đã có hình bóng của một người khác rồi."

Cậu nói ra lời từ chối, và cảm thấy trái tim mình như được giải thoát.

"Người đó... ở rất xa phải không?" Mai Chi hỏi khẽ, mắt đã đỏ hoe nhưng cô không khóc.

Trường An chỉ im lặng gật đầu.

"Tớ hiểu rồi," cô mỉm cười buồn. "Cảm ơn cậu đã thành thật."

Cơn mưa đã ngớt. Họ chào nhau rồi đi về hai hướng khác nhau. Trường An không về nhà ngay. Cậu đi bộ dưới cơn mưa đã tạnh, để những giọt nước còn vương trên lá cây rơi xuống vai áo. Cơn mưa rào như đã gột rửa đi tất cả sự bướng bỉnh, lòng kiêu hãnh và sự sợ hãi trong lòng cậu. Cậu đã làm tổn thương Mai Chi, một cô gái tốt. Và cậu cũng đã làm tổn thương người con gái quan trọng nhất cuộc đời mình. Cậu thật ngốc nghếch.

Cậu phải làm gì đó. Cậu không thể để sự im lặng này tiếp tục giết chết mọi thứ.

Trường An gần như chạy về nhà. Cậu lao vào phòng, mặc kệ quần áo vẫn còn ẩm ướt, và bật máy tính lên. Tay cậu run run khi mở hòm thư. Cậu bắt đầu gõ, rồi lại xóa. Viết gì bây giờ? Giải thích? Xin lỗi? Cậu cảm thấy mọi từ ngữ đều vô nghĩa.

Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu, gõ một dòng tiêu đề đơn giản, một dòng chữ mà cậu đã kìm nén suốt bao lâu nay:

Tiêu đề: Tớ nhớ cậu, Linh Nhi.

Trong phần nội dung, sau một hồi đắn đo, cậu chỉ viết một câu hỏi duy nhất, một câu hỏi không liên quan đến cuộc cãi vã, không có sự buộc tội hay bào chữa, chỉ đơn thuần là một lời quan tâm mộc mạc nhất.

"Paris có lạnh không? Hà Nội hôm nay mưa lớn lắm."

Cậu nhìn chằm chằm vào dòng chữ. Nó thật ngớ ngẩn. Nhưng nó là tất cả những gì cậu có thể nói lúc này. Trước khi nỗi sợ hãi và sự do dự kịp quay lại, cậu di chuyển con trỏ chuột và bấm "Gửi".

Âm thanh "vút" của email được gửi đi vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Một âm thanh nhỏ bé, nhưng nó đã phá vỡ sự im lặng kéo dài hàng tháng trời. Lý Trường An gục đầu xuống bàn, thở ra một hơi dài. Cậu không biết liệu cô có trả lời hay không. Nhưng ít nhất, cậu đã chọn đối mặt thay vì trốn chạy. Cậu đã vung nhát búa đầu tiên vào bức tường giữa họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!