Sáng hôm sau, mạng xã hội nổ tung.
Tấm ảnh cũ mờ nhòe nhưng đủ để nhận ra nhân vật chính. Thiên Di – lúc đó vẫn là thực tập sinh – ôm cổ một cô gái, ánh mắt ngập tràn cảm xúc. Không cần tag tên, dân mạng đã tìm ra: Khánh Vân, khi ấy mới nổi danh với vai trò stylist cá tính, vừa nhận được giải thiết kế sân khấu trẻ.
Từ khóa #ThiênDiLưỡngTính, #KhánhVânScandal, #ĐạoDiễnTìnhCũ nhanh chóng lọt top 3 trending. Fanpage đoàn phim bị tấn công, phần bình luận ngập trong những lời độc địa:
“Giờ mới hiểu vì sao một diễn viên không tên lại được vai nữ chính.”
“Truyền thông có để yên cho bọn đạo đức giả này không?”
“Ai đó hãy bóc hết đi, đừng để chúng tiếp tục diễn trò yêu đương bệnh hoạn.”
Trong căn phòng sản xuất, Khánh Vân ngồi trước bàn họp, đối diện là nhà đầu tư chính, gương mặt lạnh như thép.
“Chúng tôi cần một thông cáo làm rõ. Ngay trong ngày.”
Vân gác chân lên ghế, tay khoanh lại. “Về chuyện gì?”
“Về cô và Thiên Di. Khẳng định đó là tin bịa. Nếu không, chúng tôi sẽ rút vốn.”
Trợ lý cố nháy mắt ra hiệu, nhưng Vân làm ngơ. Cô cười nhạt:
“Nếu anh sợ dư luận đến thế, sao còn đầu tư vào nghệ thuật?”
“Chúng tôi đầu tư vào lợi nhuận.”
“Vậy mời anh rút vốn. Tôi sẽ quay phim này bằng tiền của chính tôi.”
Mọi người trong phòng chết lặng.
Nhà đầu tư đứng dậy. “Tự cô chọn đường chết.”
Khi ông ta đi rồi, không ai dám thở mạnh. Trợ lý kéo cửa, bước ra ngoài gọi điện. Vân vẫn ngồi yên, như vừa tuyên bố chiến tranh.
Trong căn hộ nhỏ, Thiên Di đang cố gọi điện thoại cho người quản lý, nhưng không ai bắt máy. Điện thoại rung không ngừng vì tin nhắn từ fan, antifan, người quen, báo chí. Mỗi dòng chữ như nhát dao:
“Cô nghĩ chúng tôi sẽ tiếp tục ủng hộ một kẻ ‘lừa dối fan’ à?”
“Ủng hộ LGBT nhưng không ủng hộ giả tạo.”
“Thiên Di, có đúng cô dùng thân thể để có vai?”
Cô mở tủ, rút ra một chiếc hộp nhỏ – nơi cô giấu những tấm ảnh cũ, vé xem show đầu tiên của Vân, một bức thư chưa từng gửi. Tất cả đã ngả màu.
Di không khóc. Cô chỉ rút một tấm ảnh trong đó, lật lại mặt sau:
“Năm 22 tuổi, chị đã chọn ánh sáng. Em chọn chị.”
Cô bấm gọi cho một phóng viên thân quen.
“Chị muốn một buổi phỏng vấn độc quyền. Nhưng không thanh minh.”
Bên kia ngập ngừng. “Vậy chị muốn gì?”
“Chỉ là kể một câu chuyện. Rất cũ, và rất thật.”
Tối hôm đó, trang tin Điểm Nóng Giải Trí đăng bài: “Thiên Di: Tôi Không Thanh Minh, Nhưng Tôi Không Giả Dối”
Không PR. Không ảnh đẹp. Chỉ là một buổi phỏng vấn ngắn, không chỉnh sửa, không khóc lóc.
“Tôi không phải người hoàn hảo. Nhưng tôi chưa từng dùng tình cảm để đổi lấy vai diễn. Tôi không phủ nhận quá khứ – người trong ảnh là tôi, người bên cạnh tôi là Khánh Vân. Chúng tôi đã yêu. Và đã chia tay. Không ai là nạn nhân. Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì đã yêu cô ấy.”
Bài đăng không có đoạn kêu gọi “mong khán giả hiểu” hay “hãy tha thứ”. Chỉ là một sự trần trụi – dũng cảm và đơn độc.
Bình luận chia làm hai nửa:
“Cô ấy dám nhận. Tôn trọng.”
“Giờ mới thấy, chúng ta đã ép một cô gái sống như bóng ma.”
“Lúc idol khác dính phốt thì khóc lóc, còn cô này thì dám thẳng mặt công nhận. Có gan đấy.”
Vân đọc bài báo trong phòng dựng. Không ai thấy gương mặt cô lúc đó.
Nhưng trợ lý bước vào, đưa bản báo cáo truyền thông, khẽ nói:
“Phản ứng công chúng đang chia đôi. Nhưng nếu tiếp tục theo hướng này… có thể biến nó thành đề tài nghệ thuật.”
Vân không trả lời. Cô mở một đoạn phim mới dựng. Là cảnh Di nhìn thẳng vào ống kính – ánh mắt buồn, nhưng không yếu đuối.
“Cảnh này… để làm teaser đầu tiên,” cô nói.
Trợ lý do dự. “Không PR nhân vật chính là sai nguyên tắc.”
“Không phải PR. Đây là nhân vật thật. Chúng ta chỉ cần sự thật.”
Nửa đêm. Trên trang fanpage đoàn phim, một video bất ngờ xuất hiện. Không kỹ xảo, không nhạc nền. Chỉ là đoạn Thiên Di nhìn vào ống kính, nói một câu duy nhất:
“Nếu tất cả đều là diễn, vậy ai đang sống thật?”
Video đạt 3 triệu lượt xem sau 6 giờ.
Sáng hôm sau, tại phim trường, không khí nặng nề hơn. Nhưng ai cũng có mặt. Không ai bỏ quay. Di bước vào, đầu ngẩng cao, ánh mắt lạnh và bình tĩnh.
Vân đã đứng chờ, tay cầm kịch bản mới. Bìa đỏ, dòng chữ in nghiêng: “Tập 2: Người Thật Trong Kịch Bản Giả”
“Em sẵn sàng chưa?” – Vân hỏi.
Di không chớp mắt: “Lúc chị chọn em, chị biết sẽ có ngày hôm nay. Giờ chị vẫn không hối hận sao?”
Vân khẽ cười: “Nếu hối hận, tôi đã chọn một người ngoan.”
Di nhìn cô một lúc. Rồi bước đến, giật lấy kịch bản.
“Vậy quay đi. Em không còn gì để mất nữa.”