lỗi script của trái tim

Chương 11: Một Vai Diễn Không Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi quay hôm đó bắt đầu muộn hơn thường lệ. Dù không ai nói gì, tất cả đều biết lý do. Mọi ánh mắt dường như chỉ hướng về một người – Thiên Di.

Cô không né tránh. Cũng không cúi đầu. Bộ trang phục cổ điển được thiết kế riêng cho vai nữ chính khiến cô trông kiêu hãnh và cô độc đến mức lạ lùng. Đèn sáng. Máy quay lăn bánh. Cảnh quay mở đầu: một nữ minh tinh bước ra khỏi xe giữa bão tin đồn. Gần như chẳng cần diễn – vì đời thực đã quá thật.

Giọng Vân vang lên từ phía sau máy quay:

“Cắt! Tốt. Chuyển góc.”

Không ai nhận ra bàn tay của Di đang run nhẹ khi cầm ly cà phê sau khi rời set. Cô ngồi vào ghế, nhìn tấm kịch bản như nhìn một vết sẹo chưa khép.

Cũng tại nơi này – một phim trường cũ kỹ nằm ở ngoại ô thành phố – bảy năm trước, Thiên Di từng là một thực tập sinh, phụ trách chạy việc vặt. Cô nhớ như in lần đầu tiên gặp Khánh Vân.

Một buổi trưa oi ả, cả đoàn nghỉ giải lao. Một mình Di vẫn loay hoay bê đạo cụ ra xe tải. Cô gần như ngã nhào khi một chiếc thang gãy, và lúc đó – một bàn tay lạnh, thon dài, đỡ lấy cánh tay cô.

“Không phải ai cũng thấy em đâu. Nhưng tôi thấy rồi.”

Di quay lại, ánh mắt ngơ ngác. Đó là một người phụ nữ mặc sơ mi trắng, mắt sắc, môi mím – Khánh Vân, khi ấy là stylist chính của đoàn. Một người không bao giờ xuất hiện trước ống kính, nhưng quyền lực đủ để định hình cả concept của diễn viên.

“Em không biết... chị là ai.”

“Không cần biết. Chỉ cần nhớ – khi em nổi tiếng, đừng quên những ai từng thấy em khi không ai thấy.”

Câu nói ấy, Thiên Di chưa bao giờ quên.


Hiện tại.

Tin nhắn từ công ty quản lý tới trong lúc nghỉ trưa. Một dòng duy nhất:

“Tránh xuất hiện thêm. Mọi hành động đều đang bị soi. Phía hợp đồng quảng cáo đang muốn rút.”

Cô chẳng buồn phản hồi. Bàn tay khẽ xoay chiếc vòng cổ bạc – món đồ duy nhất cô còn giữ từ thời hai người bên nhau. Chiếc vòng đơn giản, không có tên, không có ý nghĩa rõ ràng, nhưng với cô, nó là bằng chứng – rằng từng có một thời họ thật lòng.

Khánh Vân bước ngang qua, dừng lại vài giây.

“Nếu em cần, tôi có thể công khai trước. Gánh một nửa dư luận.”

Thiên Di nhìn lên, ánh mắt nhợt nhạt:

“Chị làm thế thì được gì?”

“Không gì cả.”

“Vậy đừng làm. Em không muốn thêm một lời xin lỗi nào nữa.”

Vân im lặng.

Không ai trong họ biết – cuộc chiến thật sự chưa bắt đầu.


Chiều hôm đó, Thiên Di trở về căn hộ. Trên bàn là một xấp ảnh vừa được gửi tới. Không đề tên người gửi, không kèm lời nhắn. Là ảnh của cô – và Vân – bảy năm trước, trong hậu trường một chương trình thời trang. Có ảnh ôm nhau, có ảnh hôn má, có cả ảnh cô ngồi ngủ gục trên vai Vân.

Tấm cuối cùng là một đoạn ghi hình – chất lượng mờ, nhưng đủ để nhận ra: hai người họ từng ôm nhau trong xe, môi kề sát. Không giống một cử chỉ tình bạn.

Tim Di đập mạnh.

Ai đã gửi chúng? Vì mục đích gì?

Một phần trong cô muốn gọi cho Vân. Nhưng cuối cùng, cô chỉ thở dài. Cô biết, sớm hay muộn, đống tư liệu này sẽ bị tung ra.


Ngày hôm sau, đúng như dự đoán – đoạn video đó xuất hiện trên một fanpage anti. Caption duy nhất:

“Sự thật không thể chối bỏ.”

Cộng đồng mạng lại một phen chia đôi. Những người yêu cô đau đớn. Những người ghét hả hê. Báo chí thì nhảy vào như kền kền.

Vân họp gấp với tổ sản xuất.

“Chúng ta sẽ không ra thông cáo. Không phủ nhận, không xác nhận. Chúng ta để khán giả tự đoán.”

Một nhà sản xuất phản đối: “Vậy là tự sát truyền thông!”

“Không. Đó là nghệ thuật. Và chúng ta đang dựng lại chính điều đó.”

Cô rút một đoạn trong kịch bản mới sửa: cảnh nữ minh tinh đối mặt với scandal yêu đồng giới. Cảnh này từng bị bỏ vì "nhạy cảm".

Giờ, cô đưa nó quay lại. Nguyên vẹn.

“Di có đồng ý không?” – một người hỏi.

Vân đáp, nhẹ như gió: “Cô ấy sinh ra để sống thật. Không phải để trốn.”


Đêm hôm đó, khi đoàn đang dựng cảnh đêm trong phim, Di đứng một mình bên góc máy. Ánh sáng xanh – lạnh – phản chiếu lên khuôn mặt cô. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi khói và hóa trang.

Khánh Vân tiến đến, không nói gì.

Một lúc lâu sau, Thiên Di mới cất giọng:

“Chị từng bảo em, nghệ sĩ không cần hạnh phúc. Chỉ cần thật.”

“Em ghét câu đó suốt nhiều năm.”

“Giờ em hiểu.”

Vân hỏi khẽ: “Vậy giờ em chọn điều gì?”

Di quay lại. Trong đôi mắt cô không còn đau đớn, chỉ có yên tĩnh đến tàn nhẫn.

“Em chọn mình.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.