Bảy năm trước.
Cái nắng tháng Tư trút xuống phim trường như một lời đe dọa. Trong góc phòng hóa trang nhỏ, Thiên Di ngồi yên, nhìn chính mình trong gương. Không son phấn, không ánh đèn sân khấu. Chỉ là một cô gái hai mươi, lần đầu tiên được chọn đóng vai phụ trong một bộ phim chiếu mạng.
Ngoài cửa, Khánh Vân bước vào. Trên tay cô là một bộ váy trắng tinh, được ủi phẳng đến từng đường chỉ.
“Đây. Thử đi.”
Thiên Di đón lấy, khẽ mỉm cười.
“Vẫn là chị chuẩn bị à?”
“Ừ. Ai bảo tôi rảnh hơn người khác.”
Câu nói nhẹ tênh, nhưng ánh mắt Vân lại đọng điều gì đó khó gọi tên. Cô vẫn luôn như vậy – lạnh lùng, cẩn trọng, và tuyệt đối không để ai bước vào lớp vỏ bọc dày cộm của mình… trừ một người.
Đêm hôm đó, sau cảnh quay cuối cùng, đoàn phim tổ chức tiệc nhỏ. Di vốn không quen với rượu nhưng vẫn bị chuốc vài ly. Khi cô lảo đảo đứng dậy rời khỏi phòng, người đưa cô về là Vân.
Căn hộ nhỏ thuê chung nhiều người, Di không dám để Vân đưa tận cửa. Nhưng Vân không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo cô vào một con hẻm vắng phía sau tòa nhà.
Giữa bóng tối lờ mờ, Thiên Di bỗng dựa vào tường, thở dốc. Mặt đỏ bừng. Ánh đèn mờ phía sau soi lên làn da mịn như ngọc, cổ áo trễ xuống một chút vì vội vàng.
“Chị…” – cô cất giọng, run run – “Đừng nhìn em kiểu đó.”
Vân không đáp. Chỉ tiến gần thêm một bước.
“Em biết mình đang làm gì không?”
Thiên Di ngước mắt lên. Trong đôi mắt ấy là nỗi khát khao bị giấu kín, và cả nỗi sợ không tên.
“Em biết. Nhưng em không biết… chị nghĩ gì.”
Vân chạm vào gò má cô gái trẻ, ngón tay lạnh chạm vào làn da nóng bừng. Một giây sau, họ hôn nhau. Không cần lời dẫn, không cần giải thích. Chỉ có hai cơ thể chạm vào nhau giữa một đêm yên lặng.
Nụ hôn ấy – là khởi đầu. Cũng là kết thúc được báo trước.
Hiện tại.
Phim trường dần đóng máy lúc gần nửa đêm. Thiên Di ở lại, tự mình tập thoại. Ánh sáng mờ xanh rọi lên khuôn mặt cô như phủ lớp băng mỏng. Khánh Vân lặng lẽ đứng ở xa, nhìn từ phía sau máy quay. Lúc này, không ai còn đóng vai. Họ đang sống lại chính quá khứ của mình.
Trợ lý bước đến, đưa cho Di một tờ lịch quay. Cô gật nhẹ rồi cất lời:
“Cảnh hôm sau là gì?”
“Cảnh hai nhân vật chính tranh cãi sau khi bị lộ quan hệ. Lúc nữ chính quyết định chia tay.”
Di cười mỉm.
“Chị viết lại cảnh đó à?”
Vân đáp thản nhiên: “Tôi muốn mọi thứ thật hơn.”
“Thật đến mức… giết lại một lần nữa?”
Vân không đáp.
Sau buổi quay, Di về nhà thì nhận được tin nhắn từ mẹ. Không nói gì nhiều, chỉ là một bức ảnh – ảnh cô chụp cùng Vân khi cả hai đi chùa năm xưa. Hóa ra, mọi hình ảnh từng có đều đã nằm trong tay kẻ nào đó.
Kèm theo là dòng chữ đỏ:
“Cô không thoát được đâu.”
Bàn tay Di siết chặt. Cô biết, đây không còn là việc của riêng hai người nữa. Một bàn tay nào đó – một thế lực trong giới – đang muốn đạp cô xuống đáy, lần này là vĩnh viễn.
Sáng hôm sau.
Trước giờ quay, Vân kéo Di ra khỏi phim trường, đi thẳng đến một quán cà phê cũ mà họ từng hay tới. Không vệ sĩ, không quản lý, không ai theo sau.
Di ngồi xuống, vẫn im lặng.
Vân đặt trước mặt cô một tập hồ sơ.
“Là hợp đồng cũ. Bản mà em từng ký với công ty em.”
Di mở ra. Mắt thoáng mở lớn.
“Có cả điều khoản ép chấm dứt quan hệ với tôi... và cả khoản bồi thường nếu em lộ ‘bản dạng’.”
“Đúng vậy. Em từng nói em không nhớ. Nhưng thực ra em nhớ. Em chỉ sợ.”
Vân cúi đầu, giọng khàn đi.
“Nhưng tôi không trách em. Vì tôi biết – nếu tôi là em, tôi cũng sẽ chọn giống vậy.”
Không gian trầm lại. Người phục vụ lướt qua, đặt ly trà xuống bàn mà không dám nhìn lâu. Ai cũng biết hai người phụ nữ này từng là gì của nhau.
“Chúng ta từng yêu nhau, đúng không?” – Di hỏi, như tự vấn.
Vân ngẩng lên. Mắt không còn sắc lạnh như thường lệ. Chỉ còn một khoảng trống mênh mông.
“Chúng ta từng tin là yêu. Nhưng chưa từng được là gì cả.”
Đêm ấy, Thiên Di về nhà, soi mình trước gương thật lâu. Cô tháo chiếc vòng bạc trên cổ xuống, đặt vào hộp. Lần đầu tiên sau bảy năm, cô không khóc khi nghĩ đến chuyện cũ.
Không phải vì hết đau.
Mà vì đã quá đau đến mức chẳng còn nước mắt.