lỗi script của trái tim

Chương 14: Chỉ Là Một Cảnh Giường Chiếu?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phim trường lúc 7 giờ sáng như một bức tranh đầy mâu thuẫn – ánh sáng xanh nhạt từ hệ thống đèn phim chiếu vào các vật dụng chưa hoàn tất set up, tạo nên những mảng sáng tối lạnh lẽo. Không khí im lặng lạ thường, chỉ có tiếng bước chân nhân viên và tiếng máy quay thử ánh sáng vọng nhẹ qua các tấm phông cách âm.

Thiên Di đến sớm. Cô không mặc đồ diễn, chỉ khoác chiếc áo choàng dài màu tro bạc, tóc vấn gọn. Ánh mắt cô dõi quanh, dừng lại ở một chiếc ghế cao đặt giữa trường quay – chiếc ghế đạo diễn, nhưng chưa có ai ngồi.

Nhưng phía sau hậu trường, người phụ nữ mặc đầm body trắng ngà đang bước vào.

Mỹ An.

Vẫn ánh son tím lạnh, vẫn là mùi nước hoa gợi cảm đắt tiền và phong thái quyền lực như thể nơi này thuộc về cô ta. Người đạo diễn chính hôm nay không có mặt. Lý do? “Giao toàn quyền chỉ đạo cho nhà sản xuất.”

Một cách gọi khác cho việc: An đang thử giật dây trước mặt tất cả mọi người.

“Chào buổi sáng, Thiên Di,” – cô ta cười – “Nghe nói em đã chuẩn bị tinh thần cho cảnh hôm nay?”

Di ngước nhìn. “Cảnh giường chiếu? Với một kẻ quyền lực, để đổi vai cho tình nhân mình? Vâng, tôi đọc kỹ rồi.”

“Vậy em hiểu tầng nghĩa ẩn trong đó chứ?” – An bước lại gần, dừng ngay trước mặt Di – “Đôi khi… vai chính chỉ đến với kẻ biết hy sinh. Mà hy sinh ở đây không phải là khóc hay từ bỏ đâu. Mà là mở lòng, mở da thịt. Biết phục tùng.”

Giọng nói ấy không phải lời thoại, cũng không phải chỉ đạo.

Nó là một lời đe dọa trần trụi.

Di cười nhẹ. “Nếu tôi không muốn hy sinh?”

“Vậy em sẽ phải chịu mất vai. Hoặc mất ai đó quan trọng hơn.”

Câu cuối cùng như một cái bẫy nhỏ, nhưng không đủ để Di ngã.

Bởi lần này, cô đã chuẩn bị.


“Cảnh số 21. Tập 7. Nội thất – khách sạn. Máy A – cận mặt. Máy B – toàn cảnh. Chuẩn bị!”

Trợ lý hét lớn khi mọi thứ sẵn sàng.

Bạn diễn của Di là một nam diễn viên tuyến phụ – mới nổi, trẻ hơn cô vài tuổi, cơ thể đẹp, mặt lạnh. Vai diễn của hắn là một đạo diễn tân binh, muốn ký hợp đồng với nữ chính nhưng yêu cầu “đổi một đêm” để đổi vai cho người yêu mình.

Cảnh này không chỉ lột tả sự thấp hèn trong giới nghệ thuật, mà còn là một tấm gương méo mó chiếu vào chính Thiên Di và mối quan hệ cũ của cô với Khánh Vân – điều mà chỉ người trong cuộc mới hiểu.

“Di, em nằm nghiêng bên trái. Áo buông vai. Hôn chậm. Sau đó nhìn thẳng vào camera.” – An ngồi ở ghế đạo diễn, đọc lời như máy.

Máy quay lăn bánh.

Ánh sáng xanh lạnh tràn vào từng khung hình. Bạn diễn nam ghé sát lại, tay khẽ đặt lên eo cô, môi áp xuống cổ.

Di nhắm mắt.

Cô không còn cảm thấy da thịt mình là thứ yếu ớt nữa. Cô đang dùng nó như một tấm gương – phản chiếu lại tất cả điều họ từng áp đặt lên cô.

Khi máy quay bắt cận ánh mắt, Di bất ngờ mở mắt ra – ánh nhìn sắc lạnh, không phải là nhân vật trong phim, mà là chính cô, nhìn thẳng vào ống kính.

Không nói lời nào.

Nhưng tất cả những ai đang xem qua màn hình monitor đều im lặng.

Khoảnh khắc đó – cô không còn là con rối. Cô đòi lại quyền kiểm soát.


“Cut!” – một trợ lý hét lên – “Quá xuất sắc!”

Một tràng pháo tay vang lên. Ngay cả bạn diễn nam cũng nhìn Di bằng ánh mắt khác.

Mỹ An đứng dậy, bước tới gần, nhưng Di đã bước xuống trước.

“Chị hài lòng chứ?” – cô hỏi.

An cười, nhưng ánh mắt không còn chắc chắn như ban đầu.

“Diễn tốt. Nhưng em biết không, có những điều em nghĩ mình điều khiển được, nhưng thật ra đã được ai đó viết trước kịch bản rồi.”

Di nhếch môi. “Vậy nếu tôi viết lại script thì sao?”

“Đừng tự tin quá sớm,” – An nói – “Bởi còn những cảnh khác… có thể sẽ khiến em phải gục.”

Di không trả lời. Cô rời phim trường, bước qua hàng dây cáp, ánh sáng, những người đang bàn tán… như thể không còn thuộc về nơi đó nữa.


Tối hôm đó, trong căn hộ riêng, Di mở tủ sắt cũ dưới gầm giường. Trong đó là một loạt hồ sơ cũ: bản hợp đồng cũ năm 2017, một thẻ nhớ, vài bức ảnh hậu trường chưa từng công bố – và một đoạn clip ngắn dài đúng 27 giây.

Đoạn clip ấy quay từ một góc cao, mờ mờ.

Nhưng đủ thấy hình ảnh một stylist trẻ bị kéo ra khỏi phòng trang điểm bởi một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông đó… là CEO Giang – người từng được gọi là “ân nhân” của Di.

Và stylist đó – là Khánh Vân.

Di rùng mình.

Vụ việc năm đó – không phải chỉ là một scandal đơn thuần. Mà là một vụ cưỡng ép bị che đậy, và Di – dù không trực tiếp tham gia – đã được chọn để thay thế người bị loại bỏ.

Cô là kẻ hưởng lợi.

Cô là người sống sót.

Cô là nhân chứng thầm lặng.

Và giờ, nếu sự thật này bị phơi bày… tất cả sẽ sụp đổ.

Di nhìn lại đoạn clip. Tay cô run nhẹ.

Nhưng rồi cô lưu đoạn video lại vào một thư mục riêng, đặt mật khẩu, và gửi bản sao tới một tài khoản ẩn danh.

Ghi chú đi kèm:

Nếu tôi biến mất – công khai đoạn này.

Cô không còn tin vào im lặng.

Bởi ở nơi mọi thứ là diễn – chỉ sự thật trần trụi mới cứu được một người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.