lỗi script của trái tim

Chương 15: Đổi Vai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thiên Di không trở về nhà ngay sau khi gửi đoạn clip cho tài khoản ẩn danh. Cô ngồi một mình trong quán cà phê quen ở quận 3 – nơi có phòng riêng trên tầng lầu, cách âm tốt, máy lạnh lạnh đến buốt cả sống lưng. Cô cần nghĩ.

Chỉ có ánh đèn trắng và hơi cà phê cháy nhẹ trên môi giữ cô tỉnh táo.

Cô đang nghĩ về vai diễn mới. Không phải trong phim. Mà là trong đời.

Nếu như suốt 7 năm qua, cô là diễn viên, đóng vai kẻ sống sót, vai người nổi tiếng biết điều, vai người yêu cũ bị phản bội… thì hôm nay, Thiên Di quyết định đổi vai. Cô sẽ viết lại script. Của chính mình.

Điện thoại rung.

Một tin nhắn từ số lạ:

Muốn gặp tôi? Phải biết mình muốn gì trước.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình.

Không cần lưu tên, cô biết – đó là Khánh Vân.


Hôm sau, lịch quay đột ngột thay đổi. Cảnh của Thiên Di bị đẩy lùi. Người được quay trước lại là Mỹ An – cảnh đối thoại giữa nhà sản xuất và một nữ diễn viên phụ, nói về việc “ép ký hợp đồng”, “bảo vệ danh tiếng công ty”.

Một cảnh tưởng chừng bình thường – nhưng lời thoại lại giống hệt một phần sự thật của quá khứ.

“Em nghĩ sau từng ấy năm, chị không dám đưa nó lên phim sao?” – Mỹ An nói nhỏ, khi Di đi ngang – “Từng chữ từng câu đều là sự thật. Còn chị… chị chỉ là bản sao của một nhân chứng câm.”

Di không đáp, nhưng ánh mắt cô đanh lại. Không còn sợ nữa.

Và buổi trưa hôm đó, cô chủ động mời An đi ăn.


Nhà hàng sang trọng trong một khách sạn 5 sao. Rượu vang đỏ, ánh đèn vàng nhẹ hắt lên gương mặt cả hai người phụ nữ – như hai thái cực của cùng một sân khấu. Một bên là ánh sáng của chiến thắng. Một bên là bóng tối của phản kháng.

“Chị muốn gì ở tôi?” – An đặt ly rượu xuống, tay vắt hờ qua thành ghế.

“Muốn ký hợp đồng mới.” – Di cười – “Diễn viên kiêm biên tập sáng tạo.”

An khựng lại. “Ý em là… muốn chỉnh lại kịch bản?”

“Không. Là viết lại vài cảnh.” – Di nhìn thẳng – “Cảnh của tôi. Những cảnh có thật.”

An bật cười. “Em nghĩ mình còn có tiếng nói à?”

“Không có.” – Di gật – “Nhưng tôi có bằng chứng.”

Khoảnh khắc đó, An thoáng lạnh mặt. Nhưng vẫn giữ được nụ cười.

“Cô giữ được nó suốt 7 năm, không dùng. Giờ lại dám mang ra đe dọa tôi?”

“Không phải đe dọa. Là một cuộc thương lượng.”

“Cô nghĩ mình còn gì để thương lượng, ngoài thân xác cũ kỹ đó?”

Câu nói như một nhát dao. Nhưng Di không phản ứng. Cô chỉ cúi nhẹ người, rót rượu thêm vào ly của mình.

“Chị có thể nghĩ vậy. Nhưng từ cảnh hôm qua, tôi biết: khán giả vẫn nhìn vào tôi. Không phải vì thân xác. Mà vì ánh mắt.”

An siết tay thành nắm đấm dưới bàn.

Thiên Di đang giành lại quyền lực từng chút một.


Tối cùng ngày, tại khách sạn nơi đoàn phim ở, Di nhận được cuộc gọi.

“Lên tầng 18. Phòng 1802. Một mình.”

Cô đến. Không sợ.

Cửa mở, không khóa. Trong phòng chỉ có một người – Khánh Vân.

Vẫn là Vân của năm ấy – đôi mắt đen sâu, làn da tái, gầy hơn, nhưng vẫn sắc sảo. Vân đứng cạnh cửa sổ, thành phố sáng rực sau lưng như một vết xước chói lóa.

“Em biết chị sẽ đến,” – Vân nói, không quay đầu – “Vì chị luôn cần một cảnh kết thúc.”

Di im lặng bước vào. “Không. Lần này là cảnh mở đầu.”

Cả hai đứng đối diện, khoảng cách chỉ một cái bàn gỗ nhỏ. Vân khoanh tay, lạnh nhạt.

“Vì sao chị gửi đoạn clip đó?” – cô hỏi.

“Để nhắc em: đừng làm khán giả nữa. Hãy làm người viết.”

Vân nhìn Di rất lâu, rồi khẽ gật đầu.

“Được. Nhưng chị phải trả giá.”

“Giá gì?”

Vân bước lại gần – khoảng cách thu hẹp tới vài cm. Giọng nói cô chậm rãi, khô và thật.

“Giá của sự phản bội. Giá của việc sống sót bằng cách câm lặng.”

Di không né. Cô để ánh mắt mình chạm thẳng vào Vân – không trốn tránh.

“Tôi chấp nhận.”

Vân hôn cô.

Không phải một nụ hôn tình cảm. Mà là một nụ hôn trao đổi – nặng trịch, u uất, chứa đựng nhiều năm bị vùi lấp và trôi dạt. Đó là lời khẳng định: cả hai không còn là những người phụ nữ yếu đuối năm xưa nữa.

Họ là hai kẻ sống sót. Và từ giây phút ấy – họ trở thành đồng minh. Trong một cuộc chiến mà sự thật là thứ duy nhất có thể cứu rỗi.


Sáng hôm sau, tại phòng họp đoàn phim, Mỹ An nhận được một bản đề xuất thay đổi kịch bản – do Thiên Di gửi.

Trên bìa có dòng ghi tay:

“Tập 8 – Cảnh 24: Cô gái từ chối đổi thân xác lấy vai diễn, nhưng bắt đầu ghi hình lại bằng chính sự thật từng bị bóp méo.”

Kèm theo là một USB màu đen – không nhãn.

An nắm chặt nó trong tay, đôi môi khẽ mím lại.

Cuộc chơi đã đổi chiều.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.