lỗi script của trái tim

Chương 16: Cảnh Cắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đoàn phim bắt đầu quay phần hậu kỳ cho tập 8. Không ai nói to, không ai cười lớn, không khí nặng như có sương. Ai cũng cảm nhận được một thứ gì đó đang chuyển động âm thầm trong nội bộ – như đường ray bị lệch nhẹ, khiến đoàn tàu ngầm rung lắc.

Thiên Di bước vào trường quay với vẻ bình thản đến kỳ lạ. Tóc cô được búi gọn, để lộ đường viền cổ thanh mảnh, làn da trắng như ánh sáng rọi qua mặt gương. Cô mặc một chiếc sơ mi trắng oversize, hơi nhàu – vừa như tạo hình nhân vật, vừa như buông lơi thật sự.

Khánh Vân đã có mặt từ sớm. Cô ngồi sát màn hình theo dõi, tay cầm bảng phân cảnh. Ánh mắt sắc như dao. Một đạo diễn không còn quay phim để kiếm sống, mà đang dựng lại quá khứ bằng chính sự thật.

“Cảnh 32, máy A – chuẩn bị.”
Trợ lý hô, rồi im bặt khi ánh nhìn của Vân quét qua.

Máy chạy. Di đứng trước ống kính, đối diện bạn diễn nam. Trong kịch bản, đây là cảnh nhân vật nữ bị ép ký một bản hợp đồng đổi tình lấy vai diễn. Cô phải khóc, nhưng vẫn giữ vẻ kiêu hãnh. Một cảnh quá quen thuộc với mọi diễn viên nữ – nhưng lần này, Di diễn không giống những lần trước.

cô không còn diễn nữa. Cô sống lại.

“Cắt.”
Vân nói khi cảnh kết thúc. Nhưng không ai dám lên tiếng.

Cô quay sang đạo diễn chính. “Cảnh này giữ. Không quay lại.”

Đạo diễn định phản đối. Nhưng bắt gặp ánh mắt Vân – ông im lặng.


Cuối giờ trưa, Di trở lại phòng hóa trang. Cô ngồi một mình, mở hộp cơm, nhưng không động đũa.

Tiếng gõ cửa khe khẽ. Vân bước vào, không nói gì, đặt xuống một túi bánh nóng.

“Có vẻ em vẫn chưa quên khẩu vị cũ của chị.” – Di mỉm cười nhẹ.

“Chị cũng chưa từng đổi khẩu vị.” – Vân đáp, giọng trầm. Ánh mắt không né tránh – nhưng cũng không đẩy sát lại.

Im lặng giăng như sợi chỉ căng giữa hai người. Rồi Di buông đũa, ngẩng lên.

“Tối qua… chị hôn em vì cảm xúc, hay vì chiến thuật?”

Vân không chối. Cô dựa vào bàn hóa trang, ánh đèn soi rõ từng đường nét trên gương mặt đã gầy đi sau nhiều năm sống lặng.

“Cả hai.” – cô đáp – “Em cần một cái nắm tay để bước sang chiến tuyến mới. Và chị… cũng cần một người đi cùng.”

Di ngả người ra sau, thở ra một hơi dài. Cô nhắm mắt.

“Vậy chúng ta là đồng minh… hay tình nhân?”

Vân bước lại gần. Tay cô khẽ chạm vào cổ tay Di – không siết, chỉ là một cái chạm như đo nhịp tim.

“Còn nhớ cảnh chị từng viết cho em không? Nhân vật chính hỏi: ‘Tình yêu có phải lúc nào cũng cần danh phận?’ Và người kia đáp: ‘Chỉ cần đúng người, sai thời điểm cũng đáng.’”

“Lần này,” – Vân nhìn sâu vào mắt Di – “Chúng ta đúng người. Và đúng lúc.”

Di không trả lời. Nhưng bàn tay cô khẽ đặt lên tay Vân. Không rút lại.


Chiều cùng ngày, một email nặc danh gửi đến hộp thư của phòng PR công ty.

Chủ đề: “Trích đoạn chưa được phát sóng – vụ việc 7 năm trước tại casting phim “Trần Gian Gương Vỡ”

Kèm theo là một video: hình ảnh rõ ràng, âm thanh đầy đủ. Một cô gái – chính là Thiên Di năm 22 tuổi – đang bị ép ngồi trước hai người đàn ông, một trong số đó chính là cựu Giám đốc sản xuất hiện đang giữ chức trong ban điều hành công ty.

“Em không muốn làm việc này…”
“Vậy thì có trăm người khác ngoài kia muốn. Em không phải duy nhất.”
“Nhưng vai diễn…”
“Muốn có vai thì phải biết trả giá.”

Không ai biết ai đã gửi clip. Nhưng chỉ vài phút sau, một cuộc họp khẩn được tổ chức.


Trong phòng họp, Mỹ An ngồi đối diện với hai giám đốc cấp cao. Khuôn mặt cô trắng bệch, tay cầm bản in đoạn email.

“Chuyện này… là bịa đặt. Chắc chắn là AI, công nghệ giờ ghép mặt dễ mà.”

Nhưng một trong hai người đàn ông ném lên bàn một bản phân tích metadata.

“Clip này chưa từng được xử lý hậu kỳ. Nó là bản gốc. Vấn đề là ai giữ nó suốt từng ấy năm.”

Không khí trở nên nặng trịch.

An hiểu. Có ai đó đang ra tay – và người đó từng là kẻ mà cô nghĩ sẽ không bao giờ dám lên tiếng.


Buổi tối, tại phòng khách sạn tầng 18, Di đứng trước gương. Cô mặc một chiếc váy đen đơn giản, để lộ vai và đường cong vừa đủ. Không quá gợi dục – nhưng đủ khiến người đối diện không thể không nhìn.

Cô đang chờ Vân.

Một tiếng gõ cửa vang lên. Vân bước vào. Cô mặc sơ mi đen, không cài khuy áo trên cùng. Tay cầm một bản kịch bản mới.

“Họ sẽ yêu cầu cắt cảnh hôm nay.” – Vân nói.

“Chị sẽ để họ cắt không?”

“Không.” – Vân bước lại gần – “Vì nếu họ cắt, chúng ta sẽ phát bản gốc.”

Di nhìn kịch bản. Trang đầu tiên ghi:

“Tập 9 – Cảnh mở: Kẻ sống sót không khóc. Họ viết lại câu chuyện bằng chính giọng mình.”

Cô ngẩng lên. “Và nếu họ buộc chị rút khỏi dự án?”

“Thì em sẽ là đạo diễn.”

Khoảnh khắc ấy, Di không thể không cười. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy mình được lựa chọn, không còn là con tốt bị đẩy đi trên bàn cờ của người khác.

Vân cầm tay cô, đặt lên tim mình.

“Di à… lần này, chị không bỏ em lại nữa đâu.”

Di tựa đầu lên vai Vân. Thành phố bên ngoài vẫn sáng đèn – nhưng với họ, ánh sáng thực sự đang lên trong chính căn phòng này. Một thứ ánh sáng không đến từ spotlight – mà đến từ sự thật vừa được sống lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.