lỗi script của trái tim

Chương 3: Hôn Nhân Ảo, Cảm Xúc Thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

7 giờ sáng. Phim trường lại lên đèn.

Hôm nay là một cảnh quan trọng – phân đoạn đầu tiên hé lộ mối quan hệ “yêu đương” giữa nữ chính do Thiên Di thủ vai và nam chính – Trình Đan Kha, tài tử đang hot nhờ hình tượng trai hư quyến rũ. Tin đồn cặp đôi này sẽ "phim giả tình thật" đã lan từ lâu, dù cả hai chưa từng một lần xác nhận.

Đạo diễn Lê Khánh Vân đến từ rất sớm. Cô mặc áo khoác dài màu đen, tóc búi cao, kính râm che nửa gương mặt lạnh như sương sớm. Người ta nói cô càng ngày càng đẹp, theo một kiểu sắc sảo đến mức có thể làm người ta chùn bước chỉ bằng một cái liếc mắt.

Và cũng chính cái ánh mắt đó, khi hướng về phía Thiên Di đang chuẩn bị make-up, lại khiến cô thấy khó thở.


Cảnh quay được set trong một căn hộ sang trọng – nơi nhân vật chính và tình nhân vừa trải qua đêm đầu tiên. Máy quay chờ sẵn ở nhiều góc, ánh sáng chiếu xiên qua tấm rèm trắng, tạo một lớp ảo ảnh mờ mịt như ký ức.

Trình Đan Kha bước ra từ phòng thay đồ, sơ mi trắng mở hai nút, dáng người cao ráo với cơ ngực lộ rõ. Anh liếc nhìn Thiên Di, khẽ mỉm cười:

“Lâu rồi mới có cảnh hôn chị. Run không?”

Thiên Di không đáp. Cô bước về vị trí, lưng thẳng và ánh mắt lạnh lẽo. Nhưng khi nhìn về phía đạo diễn ngồi sau màn hình monitor, ánh mắt ấy bỗng lạc nhịp.

Khánh Vân không nhìn cô. Nhưng cô biết… người phụ nữ đó đang theo dõi từng hơi thở của mình.

“Máy chạy. 3... 2... Action!”

Cảnh bắt đầu bằng cái vuốt má nhẹ của Đan Kha, sau đó là câu thoại ngọt ngào. Thiên Di đáp lời theo kịch bản, nhưng ngay cả khi môi cô mấp máy, tim lại đập lệch nhịp bởi ánh mắt của Vân – như thể đang kiểm chứng xem cảm xúc ấy là diễn hay thật.

Rồi khoảnh khắc đến – nụ hôn.

Trình Đan Kha cúi xuống, môi chạm môi. Một nụ hôn hoàn hảo về mặt kỹ thuật: tay anh đặt sau gáy cô, nghiêng đúng góc, máy lia đúng khung, hơi thở giữa hai người vừa đủ mờ trên ống kính.

Nhưng trong lòng Thiên Di… không có gì cả.

Cô không cảm thấy ngượng, không thấy run, càng không thấy hồi hộp.

Thứ duy nhất cô thấy là ánh mắt Khánh Vân – từ phía sau máy quay, đang bất động. Không hài lòng. Không ghen. Không chấp nhận.

Chỉ là… trống rỗng.

“Cắt.” – Vân lên tiếng, khô khốc. “Làm lại.”

Toàn trường quay sững lại. Cảnh vừa rồi... đâu có lỗi kỹ thuật.

“Làm lại?” – Trình Đan Kha nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn. – “Chị thấy chưa đạt ở đâu?”

Vân ngẩng đầu, lần này nhìn thẳng vào mắt Thiên Di:

“Cảm xúc không thật. Mắt cô ấy nhìn xa, không phải người đối diện.”

Một cú tát gián tiếp. Và cả đoàn đều hiểu nó không chỉ nhắm vào diễn xuất.

Thiên Di cắn môi. Trước sự im lặng bao quanh, cô chỉ có thể gật đầu. Rồi quay lại, vào vị trí.

Lần quay thứ hai. Rồi thứ ba.

Ở lần thứ ba, môi Đan Kha còn chưa kịp chạm, Thiên Di đã đẩy anh ra.

“Tôi xin lỗi.” – Cô nói, khàn giọng. – “Tôi cần nghỉ vài phút.”


Cô rời phim trường, trốn vào một góc ban công trên cao, nơi không ai dám bén mảng. Chỉ có gió và mùi khói từ máy tạo hiệu ứng bay lơ lửng trong không khí.

Và… giọng nói quen thuộc cất lên từ sau lưng:

“Em không cần phải cố.”

Thiên Di quay lại. Vân đứng đó, không còn kính râm, cũng không còn khoảng cách giữa đạo diễn và diễn viên. Chỉ là hai người phụ nữ, hai quá khứ va vào nhau như hai mảnh vỡ chưa từng lành.

“Chị muốn tôi không cố? Không cố nghĩa là bỏ vai này? Hay bỏ cả sự nghiệp?” – Thiên Di bật cười chua chát.

“Không. Ý tôi là đừng cố yêu ai khác chỉ để quên tôi.”

Thiên Di lặng người.

Khánh Vân bước lại gần, đủ gần để mùi nước hoa quen thuộc của cô bao trùm lấy Thiên Di như một tấm mạng cũ. Cô nâng cằm Thiên Di lên, ngón tay lạnh chạm nhẹ vào làn da nóng bừng:

“Em có thể hôn ai trên màn ảnh cũng được. Nhưng đừng nhìn tôi như thể vẫn còn yêu. Đừng, nếu em thực sự đã quên.”

Nói rồi Vân quay đi, bỏ lại Thiên Di với lồng ngực nặng như đá.


Tối hôm đó.

Tin tức từ set quay bị rò rỉ. Một tài khoản ẩn danh đăng tải clip hậu trường, ghi lại cảnh Thiên Di rút khỏi cảnh quay, kèm theo caption: "Thiên hậu đình quay vì không hợp tác, có dấu hiệu tâm lý bất ổn?"

Fan bắt đầu hoang mang. Truyền thông bắt đầu đào bới.

Nhưng điều khiến Thiên Di sợ nhất không phải là những bài báo.

Mà là… tin nhắn từ một số lạ:

“Có phải em vẫn còn cảm giác với cô ta?”

Cô không cần đoán cũng biết ai gửi.

Người duy nhất từng đứng sau sự nghiệp cô, người từng dàn xếp tất cả các scandal, người đã yêu cô theo một cách âm thầm đến mức đánh đổi cả bản thân. Giám đốc quản lý – Lâm Hoàng.

Anh ta là người biết chuyện giữa cô và Khánh Vân.

Và là người duy nhất không bao giờ tha thứ nếu cô một lần nữa chệch khỏi con đường “thẳng” đã được vạch ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.