Buổi sáng hôm sau.
Thiên Di ngồi trong phòng make-up, ánh mắt lặng như hồ nước đã đóng băng. Thợ trang điểm di cọ lên môi cô, còn trợ lý trẻ thì lăng xăng kiểm tra lịch quay. Dù môi đỏ mắt đen, dù đường eyeliner sắc đến từng milimet, cô vẫn không thể giấu được nét mệt mỏi sau một đêm không ngủ.
Điện thoại rung. Một tin nhắn đến từ Lâm Hoàng:
“Tối nay, xuất hiện tại sự kiện của hãng trang sức LUCY. Em sẽ đi cùng Đan Kha.”
Không có dấu chấm hỏi. Chỉ là mệnh lệnh.
Thiên Di nhắm mắt. Đan Kha – bạn diễn, người tình tin đồn, mảnh ghép truyền thông được sắp đặt khéo léo để xóa đi bất kỳ nghi ngờ nào về xu hướng thật của cô.
Nhưng ở một tầng sâu hơn, cô biết rõ: đây là cách để Lâm Hoàng nhắc cô rằng anh ta vẫn kiểm soát được mọi thứ – kể cả tình cảm của cô.
Trên phim trường, cảnh hôm nay là đoạn hồi tưởng – nhân vật nữ chính gặp lại người yêu cũ, đạo diễn yêu cầu ánh mắt chất chứa tiếc nuối, yêu nhưng không thể.
“Di, em nhìn vào máy này nè. Hãy nghĩ đến ai đó em từng yêu thật sự. Yêu đến mức chỉ cần thấy người ta bước đến thôi, đã muốn bật khóc.” – trợ lý đạo diễn nhắc.
Thiên Di khẽ cười. Cô không cần tưởng tượng. Người đó... đang ngồi ngay kia, sau màn hình kiểm tra, lặng lẽ uống cà phê, ánh mắt không một lần chạm vào cô kể từ buổi tối hôm qua.
“Action!”
Cô nhìn bạn diễn nam, nhưng đôi mắt lại lạc đi, tìm đến bóng hình quen thuộc trong hậu cảnh. Cảnh quay kết thúc, đoàn phim trầm trồ vì ánh mắt cô thật đến nghẹt thở. Nhưng chỉ mình cô biết – đó không phải diễn.
Buổi tối, sự kiện LUCY tổ chức tại khách sạn lớn. Trình Đan Kha mặc vest xám tro, áo sơ mi lụa đen, tóc vuốt ngược, dáng vẻ đúng chuẩn “bạn trai lý tưởng”. Thiên Di khoác váy dạ hội ánh bạc, cổ chữ V khoét sâu, vòng một căng đầy quyến rũ, ánh đèn flash rọi vào khiến cô như nữ thần trong băng giá.
Họ bước trên thảm đỏ, tay trong tay. Mọi máy quay đều hướng về họ. Nụ cười của cô rực rỡ, ánh mắt anh dịu dàng. Mọi thứ... hoàn hảo đến đáng ngờ.
Bên trong, giữa ánh đèn và tiếng chạm ly, một cánh tay luồn qua eo cô – là Đan Kha.
“Em đẹp quá.” – Anh ghé tai thì thầm, giọng đầy ẩn ý. – “Nếu không phải đang giả, anh cũng muốn giữ em thật.”
Cô mỉm cười, rút tay khỏi tay anh:
“Thật giả không quan trọng, quan trọng là ai đang đạo diễn.”
Câu nói như có ẩn ý, và Đan Kha – vốn không ngốc – nhận ra ngay ánh mắt Thiên Di vừa liếc về phía Khánh Vân.
Vân cũng có mặt trong buổi tiệc. Cô đứng cách xa, nói chuyện với nhà đầu tư, ánh mắt chưa từng hướng về Thiên Di. Nhưng chính điều đó lại khiến Thiên Di cảm thấy bị nhấn chìm.
Lâm Hoàng cũng đến.
Anh ta bước đến, nâng ly chào khẽ, rồi ghé sát vào tai cô:
“Em xử lý rất tốt. Chị ta cũng không còn là mối đe dọa nữa. Giữ phong độ này. Ba tháng nữa, em sẽ có giải thưởng.”
Thiên Di cười lạnh:
“Và sau đó thì sao? Anh sẽ tìm ai khác làm bạn trai giả tiếp theo?”
“Không cần.” – Hoàng nghiêng đầu, cười nhẹ. – “Lúc đó em sẽ quá nổi tiếng để ai dám nghi ngờ.”
Câu nói ấy như một lưỡi dao – vừa dịu dàng vừa sắc lạnh.
Khi rời khỏi sảnh tiệc, cô thấy Khánh Vân đứng một mình ngoài lan can tầng thượng, gió thổi tán cây xào xạc.
“Không vào trong sao?” – Thiên Di hỏi, bước tới.
Vân không quay lại:
“Tôi không quen với những nơi mà mỗi lời chúc mừng đều là lời dối trá.”
“Chị từng rất giỏi giả vờ.” – Thiên Di khẽ cười. – “Hồi đó chị diễn vai bạn thân, trợ lý, đạo diễn dự bị... nhưng chưa bao giờ là người yêu.”
“Vì em không cần người yêu.” – Vân đáp, giọng mỏi mệt. – “Em cần một bệ phóng.”
Thiên Di cứng họng.
Cô biết. Vân không sai.
“Nhưng chị đã yêu tôi.” – Cô nói, gần như là lời thú tội.
Vân quay lại, đôi mắt sẫm màu ánh đèn:
“Đúng. Và đó là sai lầm lớn nhất đời tôi.”
Gió tạt qua mặt, mang theo cả mùi rượu và nước hoa. Không ai nói gì nữa.
Đêm đó, Thiên Di trở về căn hộ cao cấp mà công ty thuê cho cô. Đèn bật sáng. Một bó hoa hồng trắng đặt trên bàn, thiệp đề:
“Tôi sẽ giúp em quên cô ta. – L.H.”
Cô ném bó hoa vào thùng rác. Nhưng mùi của nó… vẫn vương vất khắp phòng.
Điện thoại vang lên. Tin nhắn từ Vân:
“Ngày mai, cảnh giường chiếu. Chuẩn bị cảm xúc.”
Chỉ tám chữ. Nhưng nó khiến trái tim cô đập dồn dập.
Bảy năm trước, cô rời bỏ người phụ nữ ấy trong đêm tối – không một lời từ biệt, không một cú gọi lại. Giờ đây, phải diễn cảnh thân mật trước mặt người mình từng phản bội.
Không biết đau hơn… là khi bị rời bỏ, hay khi phải giả vờ không còn gì.