lỗi script của trái tim

Chương 5: Cảnh Giường Chiếu Không Có Cảnh Cắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời còn chưa sáng, phim trường đã bắt đầu nhộn nhịp. Đèn treo, camera, ròng rọc di chuyển khắp nơi. Tổ hóa trang lục tục xách đồ, trợ lý chạy vội với cốc cà phê nóng.

Hôm nay là một cảnh quay “đặc biệt”.

Cảnh giường chiếu.

Nữ chính Thiên Di và nhân vật của cô – một người phụ nữ đầy tham vọng, sẵn sàng dùng tình yêu để đổi lấy quyền lực – sẽ có một phân đoạn thân mật với người yêu cũ… do Khánh Vân đạo diễn.

Một phân cảnh tưởng chừng bình thường trong hàng ngàn bộ phim thương mại. Nhưng với hai người từng cùng nằm chung giường như họ, đó lại là một khung hình chạm vào ranh giới thực.


“Cởi áo sơ mi ra, để lưng trần. Cô ấy sẽ chạm vào vai anh từ phía sau.” – Khánh Vân đứng trước màn hình theo dõi, lạnh lùng chỉ đạo bạn diễn nam.

Rồi quay sang Thiên Di, vẫn tông giọng bình tĩnh:

“Áo choàng buông lửng qua vai, tóc xõa. Khi tiến đến, ánh mắt cần khát khao nhưng có chút do dự, như thể cô đang dùng thân thể để đổi lại một điều gì đó cô không bao giờ có.”

Thiên Di gật đầu. Người thợ hóa trang đang cài lại nút áo ngủ bằng lụa cho cô, phần ngực khẽ lộ ra dưới ánh sáng. Vòng một đầy đặn phản chiếu ánh sáng dịu từ dàn đèn overhead, tạo nên một vẻ đẹp khó rời mắt – vừa quyến rũ, vừa mong manh như thể chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ tan.

Khi máy quay bắt đầu chạy, trường quay bỗng yên tĩnh như bị bóp nghẹt.

Thiên Di bước đến. Tay cô khẽ lướt qua vai nam chính, đầu ngón tay run nhẹ. Cô ngồi xuống giường, đôi mắt nhìn anh – nhưng lại lướt ngang máy quay, chạm vào ánh mắt Khánh Vân đang dõi theo.

Ánh đèn hắt lên da thịt, bóng lưng cô như một nét vẽ mềm mại. Cô cúi xuống, môi chạm nhẹ vào xương quai xanh của bạn diễn, nhưng trái tim cô thì đang gào thét… vì người phụ nữ đang đứng phía sau ống kính.

Không có lời thoại. Chỉ là va chạm da thịt, tiếng thở dồn dập và ánh mắt lặng lẽ của Khánh Vân như lưỡi dao cắt vào từng nhịp diễn.

“CUT!”

Cảnh quay hoàn thành.

Không ai vỗ tay. Cả đoàn im lặng.

“Rất tốt.” – Khánh Vân nói, nhưng không nhìn Thiên Di. – “Chúng ta chuyển cảnh.”

Cô quay đi. Thiên Di ngồi lại, nắm chặt mép áo ngủ.


Giữa giờ nghỉ, cô tìm đến khu kỹ thuật, nơi Khánh Vân đang kiểm tra footage.

“Chị ghét em đến thế à?” – Cô hỏi, đứng phía sau.

Vân không quay lại. Giọng cô đều đều:

“Không. Chị chỉ ghét bản thân… vì đã từng tin em.”

“Em… không có lựa chọn.” – Thiên Di nói, giọng khản đặc. – “Anh ta bắt em phải biến mất khỏi mọi mối quan hệ. Nếu không, hợp đồng, gia đình, cả sự nghiệp sẽ tan thành tro bụi.”

“Và em đã chọn sự nghiệp.” – Vân quay lại, ánh mắt sẫm lại. – “Chị hiểu. Nhưng đừng nói dối rằng em đau khổ. Em đã leo lên đỉnh cao bằng cách dẫm lên tim người khác, Thiên Di.”

Thiên Di nghẹn lại.

“Chị nghĩ em hạnh phúc sao?” – Cô bật cười, mắt hoe đỏ. – “Mỗi ngày em diễn đến quên cả cảm xúc thật. Em ngủ với người em không yêu, cười với những kẻ em khinh thường, và bị cả thế giới soi mói chỉ vì… em không giống họ.”

“Vậy sao em không dừng lại?” – Vân hỏi, giọng đanh lại.

“Vì nếu dừng lại, em sẽ biến mất.”

Câu trả lời khiến cả hai im lặng.

Gió lùa qua cửa hậu trường. Mùi hóa trang, máy móc và cà phê nguội tan trong không khí.


Buổi tối.

Thiên Di bước vào căn hộ của mình. Bó hoa hôm qua đã bị cô ném vào thùng rác, nhưng vẫn còn nằm nguyên trong đó, như một nhát châm nhắc nhở rằng cô không có đường lui.

Điện thoại reo.

Lâm Hoàng gọi.

“Anh đã xem cảnh quay hôm nay.” – Anh ta nói bằng giọng trầm. – “Rất thật.”

“Cảm ơn.” – Thiên Di khẽ đáp.

“Em vẫn còn tình cảm với cô ta?” – Giọng anh lạnh đi.

“Không còn quan trọng nữa.” – Cô đáp, thở nhẹ. – “Cảm xúc không nằm trong hợp đồng.”

Im lặng kéo dài.

“Mai anh ghé qua. Có chuyện muốn nói.” – Lâm Hoàng cúp máy không đợi phản hồi.


Nửa đêm.

Thiên Di ngồi trước gương. Lớp trang điểm đã được tẩy sạch, để lộ một gương mặt mộc mỏi mệt. Cô tháo khuyên tai, tháo lọn tóc giả, vuốt đôi môi khô cằn.

Gương phản chiếu khuôn mặt cô – và phía sau, cánh cửa vừa khép lại nhẹ nhàng.

Không có ai trong nhà.

Nhưng cô vẫn cảm thấy như bị theo dõi.

Như thể chính bản thân cô đang nhìn lại chính mình – người con gái đã từng yêu, từng đau, và từng đánh mất mọi thứ để được đứng đây.

Và trong tấm gương ấy… cô không còn nhận ra đâu là mình, đâu là vai diễn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.