Thiên Di bước vào phòng họp riêng trên tầng cao nhất của khách sạn Beryl, nơi Lâm Hoàng đặt trước cho cuộc gặp kín. Căn phòng được thiết kế như một studio giả lập: ánh sáng trung tính, cửa kính phản chiếu cảnh đêm thành phố, và mọi chi tiết được che giấu kỹ càng khỏi những ánh nhìn tò mò.
Anh ngồi sẵn, tay đặt lên ly rượu vang, điếu thuốc chưa châm nằm trên gạt tàn như một lời nhắc nhở bản thân về sự kiềm chế.
“Em đến rồi.” – Giọng Thiên Di lạnh hơn thường ngày, nhưng đôi chân vẫn khẽ run.
“Anh nghĩ em nên nghe kỹ những gì trong bản hợp đồng mới.” – Lâm Hoàng đẩy tập tài liệu về phía cô. “Dự án điện ảnh cuối năm do anh đầu tư. Vai nữ chính là em. Đạo diễn vẫn là Khánh Vân.”
Tim Thiên Di lỡ một nhịp.
“Cô ấy đã đồng ý?”
“Không. Nhưng rồi sẽ phải.” – Anh ta nhếch mép, rót thêm rượu. “Tập đoàn mẹ vừa mua 40% cổ phần công ty cô ấy. Em hiểu chứ?”
Thiên Di cầm ly rượu lên, uống một ngụm. Men đắng. Hơi lạnh. Không dễ nuốt.
“Cảnh thân mật sẽ nhiều hơn. Em biết thị trường đang ưa chuộng gì rồi đấy. Da thịt, đau khổ, ngược tâm. Và… cặp đôi nữ chính.”
“Anh muốn lợi dụng bọn em?”
“Không. Anh đang cứu em.”
“Cứu?” – Cô bật cười. “Anh khiến cả thế giới tin em là búp bê giả tạo, rồi giờ bảo mình là người duy nhất nắm chìa khóa sống còn của em?”
“Chính vì vậy em nên biết ơn.”
Ánh mắt Lâm Hoàng tối sầm. Anh ta đứng dậy, bước tới, đặt tay lên vai cô như thể trao cho cô sức mạnh… hoặc siết lấy một món tài sản.
“Anh là người duy nhất có thể khiến em tiếp tục tồn tại trong ngành này, Di.”
“Và nếu em từ chối?”
Anh ta không trả lời. Chỉ rút ra từ áo vest một thẻ nhớ USB, đặt xuống bàn.
“Scandal cũ. Bản gốc chưa từng bị chỉnh sửa. Nếu rò rỉ… em nghĩ mình còn bao nhiêu fan?”
Thiên Di cứng người.
Lâm Hoàng đặt lại ly rượu, hôn lên trán cô như một người tình dịu dàng, rồi quay lưng rời khỏi phòng.
Cô ngồi lại một mình. Ly rượu trong tay cô trượt khỏi ngón tay, vỡ vụn trên sàn.
Cửa phòng bật mở.
Khánh Vân đứng đó. Không nói gì.
Thiên Di ngẩng lên.
“Chị… nghe hết rồi?”
“Ừ.” – Vân bước vào. Giọng cô không còn giận, chỉ còn mệt mỏi.
“Chị muốn gì?”
Vân tiến lại gần. Cô ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt sâu và đen như đáy ly rượu vừa đổ.
“Chị muốn biết, sau tất cả… em còn thật lòng gì không?”
Thiên Di không trả lời. Cô chỉ cúi đầu, đôi vai khẽ run. Không biết là do rượu, do Lâm Hoàng, hay do người phụ nữ vẫn khiến tim cô quặn lại mỗi lần chạm mắt.
Vân đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, rồi bất ngờ cúi xuống.
Nụ hôn không ướt át, không cháy bỏng.
Nó chậm rãi, buốt lạnh như tuyết đầu đông.
Giữa căn phòng chỉ còn tiếng thở gấp gáp, nhịp tim lạc lối và mùi rượu đỏ thấm qua vai áo.
Nhưng đó không phải là tình yêu.
Đó là sự nhắc nhở:
Một cảnh phim chưa được bấm máy… nhưng đã bắt đầu từ lâu, giữa hai người không còn là chính mình.