lỗi script của trái tim

Chương 7: Kẻ Biên Kịch Thầm Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, tin tức về việc Thiên Di trở lại với vai nữ chính trong dự án điện ảnh lớn do Lâm Hoàng đầu tư đã lan khắp mạng xã hội. Dòng hashtag #ThiênDiComeback nhanh chóng lên top trending, đi kèm với hàng loạt suy đoán và ảnh hậu trường mập mờ từ các tay săn tin.

Khánh Vân đứng trước bàn làm việc trong phòng dựng kịch bản, ánh mắt bình thản nhìn tấm hình Thiên Di đang mỉm cười trên màn hình máy tính. Đôi môi cô mím lại, những ngón tay gõ nhịp lên tập giấy dày cộm — đó không phải là bản kịch bản cũ.

Là một bản khác. Một bản chỉ mình cô viết lại.

Không thông qua Lâm Hoàng. Không gửi lên nhà sản xuất. Chỉ nằm trong đầu, và chờ đúng khoảnh khắc.

Cô ngồi xuống. Mỗi lời thoại được đánh dấu lại, phân cảnh tái hiện cảm xúc mà chính cô từng bị chôn vùi vì một cú điện thoại cách đây bảy năm.

Kịch bản mới của cô, là hành trình ngược: Để Thiên Di, chính bằng vai diễn, phải sống lại từng khoảnh khắc phản bội cô đã gây ra.

Cô không cần trả thù bằng truyền thông. Không cần gào khóc. Cô chỉ cần camera, ánh sáng, và một Thiên Di không còn lối thoát.


Trong phòng tập thoại, Thiên Di đọc kịch bản với ánh mắt nhíu lại. Có gì đó… sai sai.

Phân cảnh thứ tám, cô phải diễn lại một cảnh “hôn chia tay” ngay dưới mưa – một bản sao gần như nguyên vẹn đêm cuối cùng giữa cô và Vân trong quá khứ. Đến cả câu thoại “Giữ lấy chiếc áo khoác này, ít nhất nó không dối em” cũng y chang.

Cô ngước lên. Căn phòng trống, chỉ có tiếng quạt máy rít nhẹ và âm thanh gõ bút từ vị trợ lý ngồi xa xa.

Cô biết. Khánh Vân đang chơi trò rất nguy hiểm. Và cô – dù đau, cũng không thể từ chối. Bởi bây giờ, ai mới là người nắm đằng chuôi?


Buổi quay đầu tiên diễn ra tại một biệt thự ven biển, nơi đoàn làm phim thuê nguyên khu để dựng bối cảnh. Cảnh hôm nay là một phân đoạn tình cảm cao trào, khi hai nhân vật chính nhận ra mình yêu nhau nhưng không thể ở cạnh vì áp lực dư luận và hợp đồng ép buộc.

Vân ngồi sau màn hình monitor. Cô đeo tai nghe, chăm chú quan sát từng biểu cảm của Di, từng cử chỉ của đôi mắt, từng lần cổ họng khẽ nuốt khô.

Cô yêu ánh mắt đó. Và giờ, cô muốn ánh mắt đó… phải cầu xin.

“Máy chạy! Cảnh 12, take 1.”

Thiên Di bước vào khung hình, chiếc áo mưa mỏng bám sát cơ thể do nhân vật của cô vừa bị dầm mưa về. Cô đối diện bạn diễn nữ – nhân vật thay thế của Vân trong kịch bản, nhưng lại được hóa trang gần giống như cô bảy năm trước: tóc đen dài, dáng người cao mảnh, ánh mắt lạnh.

Khi Di phải nói câu: “Tôi chọn sự nghiệp. Vì em không thể giữ được tôi”, cô bỗng lạc nhịp. Câu thoại nghẹn lại giữa cổ. Một cảm giác như bàn tay vô hình siết lấy tim.

“Cắt.” – Giọng Vân vang lên, không biểu cảm.

Di nhìn cô. Cô cũng nhìn lại, không rời mắt. Đám trợ lý lặng như tờ.

“Cảnh này... thiếu sức nặng.” – Vân đứng dậy, rút tai nghe ra. “Tôi sẽ đóng thế cảnh này để dẫn diễn. Đưa kịch bản đây.”

Không ai ngờ đạo diễn lại ra lệnh như thế. Nhưng chẳng ai dám ngăn. Cô là người đầu tư sáng tạo, là bộ não, là linh hồn của phim này.

Vân bước đến gần Di. Hai người đứng cách nhau chỉ vài bước. Không ai nói gì. Cả đoàn phim nín thở. Máy quay vẫn chạy.

Vân cầm lấy tay cô diễn viên phụ, kéo ra ngoài khung hình. Ánh đèn quay lại đổ vào cô và Thiên Di.

“Vào vị trí.” – Vân nói nhỏ.

Và rồi cô nói… câu thoại ấy.

“Tôi chọn sự nghiệp. Vì em không thể giữ được tôi.”

Nhưng cô không diễn. Cô đang nói. Thật.

Di nhìn cô, và lần đầu tiên đôi mắt cô rướm đỏ ngay giữa máy quay.

Không phải vì diễn. Không phải vì vai.

Vì chính cô đang sống lại khoảnh khắc đã từng tàn nhẫn thốt ra điều đó, nhưng giờ phải nghe lại từ chính người mình đã đẩy xuống vực.

“Mày quay rồi chứ?” – Trợ lý whisper vào tai cameraman.

“Quay. Từ đầu tới cuối.”

Vân dừng lại, quay lưng về phía Di.

“Cảnh này đạt.” – Giọng cô nhỏ nhưng sắc như dao. “Chuyển cảnh tiếp theo.”

Cô rời đi. Để lại một Thiên Di gần như đứng chết lặng giữa sàn gỗ, đôi tay siết chặt, móng tay in hằn trong da thịt.


Tối hôm đó, Thiên Di đứng trước phòng khách sạn, gọi mãi mà không ai bắt máy. Cô đang say, hoặc đau đến mức giống say.

Cô nhắn tin cho Vân:
“Nếu chị muốn giết em, thì ít nhất hãy nói rõ một lần. Đừng dùng kịch bản.”

Tin nhắn không được trả lời. Nhưng mười phút sau, cửa phòng bật mở.

Vân đứng đó, mặc áo choàng lụa, tóc ướt như vừa tắm. Không trang điểm. Đẹp một cách lạnh lẽo.

“Vào đi. Đêm nay, không có vai diễn nào nữa. Chúng ta nói chuyện… như hai người từng yêu nhau.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.