Căn phòng khách sạn tĩnh mịch đến đáng sợ. Ánh đèn vàng hắt lên những đường nét kiêu kỳ trên gương mặt Khánh Vân, trong khi Thiên Di đứng sững giữa cửa, tim đập không đều.
“Vào đi,” Vân lặp lại, giọng trầm nhưng không khô khốc. Nó như một sợi dây kéo Thiên Di tiến về phía trước, không biết vì lý trí hay vì điều gì sâu hơn trong lồng ngực.
Cô bước vào, tiếng cửa khép lại sau lưng nghe như dấu chấm hết cho một cuộc trốn chạy dài bảy năm.
“Em say à?” – Vân ngồi xuống ghế sô pha, rót ly nước, không mời.
“Không.” Di đáp. “Chị biết rõ em chưa bao giờ cần say để mất kiểm soát trước chị.”
Không gian yên lặng.
“Vậy em muốn gì? Một lời xin lỗi? Một lời giải thích?” – Vân hỏi, mắt nhìn thẳng, không né tránh.
“Không. Em muốn… biết vì sao chị đang làm tất cả những thứ này.” – Di ngồi xuống đối diện, giọng chùng xuống. “Cảnh phim hôm nay không phải là đạo diễn, mà là chị đang trả thù.”
Khánh Vân không phủ nhận.
“Vì đó là sự thật. Em từng chọn danh tiếng thay vì em.”
Di bật cười nhạt. “Chị nghĩ em có quyền lựa chọn sao? Khi công ty bắt em chối bỏ mối quan hệ, khi chị im lặng rút đi như chưa từng tồn tại.”
Lần đầu tiên, Vân hơi động mắt.
“Chị rút đi vì em chọn cách đầu hàng. Em là người nổi tiếng. Em là ngôi sao. Còn chị chỉ là stylist.”
“Nhưng chị từng là người yêu em.” – Di nói nhỏ.
Khoảng lặng ấy kéo dài, đủ để hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau nhận ra: không ai trong số họ bước ra khỏi tình cảm này một cách toàn vẹn.
Vân đứng dậy, bước đến gần Di. Khoảng cách chỉ còn vài gang tay. Mùi nước hoa nhè nhẹ vẫn là mùi cũ — mùi cam bergamot pha gỗ tuyết tùng.
Cô cúi xuống, chạm tay vào cằm Di, nâng lên. “Vậy em đến đây để xin tha thứ?”
“Không.” – Di nhìn thẳng. “Em đến đây để giành lại chị.”
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hai người giao nhau, không ai nhượng bộ. Vân buông cằm cô ra, quay bước… nhưng Di đã chộp lấy cổ tay cô kéo lại.
“Đừng làm vậy. Đừng chạy lần nữa.”
Cô áp môi mình lên môi Vân, không hề nhẹ nhàng. Là nỗi giận, là ham muốn, là hoài niệm.
Vân không né. Nhưng cũng không đáp. Cô đứng im như bị khóa lại trong chính cảm xúc hỗn loạn mà mình tạo ra.
Đến khi Di buông ra, thở dốc, Vân chỉ nói:
“Em vẫn nghĩ mọi thứ có thể lấy lại bằng một cái hôn?”
“Không. Nhưng em biết chị vẫn chưa quên em.”
Vân cười, nhẹ, cay. “Không. Chị không quên. Nhưng cũng không còn tin.”
Cô xoay người, đi về phía giường, mở hộc tủ, lấy ra một xấp tài liệu. Ném lên bàn.
“Đây là hợp đồng vai chính. Ký hay không là lựa chọn của em. Nhưng nếu em ký… thì nhớ kỹ: đây không phải là chuyện của hai người cũ.”
“Đây là phim. Và chị là đạo diễn.”
Di cầm tập giấy, tay hơi run. Cô nhìn Vân, người con gái từng nằm cạnh cô mỗi đêm với ánh mắt dịu dàng nhất. Giờ đây đứng cách một bàn gỗ, bọc mình trong áo choàng lạnh lùng như vai phản diện.
“Được. Em sẽ ký. Nhưng em sẽ diễn bằng bản thân thật.” – Di đặt bút. “Nếu chị muốn bóc trần em trên phim trường… em sẽ kéo chị vào ống kính cùng luôn.”
Vân không nói gì. Chỉ quay mặt đi.
Nhưng đôi môi khẽ mím lại. Như đang cố kiềm một điều gì đó không được để lộ.
Ngày hôm sau, đoàn phim chuẩn bị một cảnh quay khó: cảnh "động chạm giới hạn" giữa hai nữ chính trong một studio bỏ hoang — đại diện cho sự bức bối, khao khát, và kiểm soát lẫn nhau.
Thiết kế ánh sáng đặc biệt: nửa tối – nửa sáng. Máy quay đặt ở góc nghiêng, gợi cảm nhưng không phô bày.
“Cảnh 25, take 1!” – Trợ lý hô lớn.
Thiên Di bước vào trong bộ đồ trắng mỏng, gần như xuyên thấu dưới ánh đèn vàng dịu. Nhân vật của cô bị đẩy vào tường bởi nhân vật còn lại — do một diễn viên phụ thế vai.
Nhưng giữa cảnh, đạo diễn hô: “Cắt. Đổi vai. Tôi sẽ diễn mẫu lần này.”
Toàn bộ đoàn phim nín thở.
Khánh Vân bước lên sân khấu, mặc đồ đen ôm sát, đôi mắt như phủ băng. Cô bước đến Thiên Di, không hỏi, không cảnh báo, đặt tay lên cổ cô, áp vào tường — ánh mắt dữ dội.
“Cảm xúc. Em đang sợ. Em đang muốn trốn. Nhưng chị sẽ không để em đi.”
Cô không nhìn ống kính. Cô nhìn Di.
Đôi môi chạm nhau, lần này là Vân chủ động.
Máy quay chớp nháy liên tục.
Đèn sáng lóe.
Nhiệt.
Không ai còn phân biệt được đâu là diễn, đâu là thật. Chỉ biết khi đạo diễn buông môi ra, ánh mắt Di rưng lệ, đôi tay vẫn bám chặt lấy vai cô như người sắp chìm.
Cảnh quay kết thúc. Không ai dám nói một lời.
Vân lặng lẽ tháo tai nghe, bước xuống.
Di đứng đó, tim như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
“Vẫn còn yêu em, đúng không?” – cô hỏi nhỏ, không hướng về ai.
Nhưng không ai trả lời.
Chỉ có tiếng vang của bước chân Vân… rời khỏi phim trường, như thể chính cô cũng không dám ở lại thêm giây nào nữa.