Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu xuống cánh đồng lúa, xua tan đi cái lạnh lẽo của đêm qua. Nam ngồi bên bờ kênh, tay cầm chiếc vòng bạc tìm được dưới gốc cây điên điển. Dòng chữ "Hương" khắc trên đó mờ nhạt, như một dấu ấn của thời gian. Anh lật đi lật lại, cố tìm thêm manh mối, nhưng ngoài dấu vết rỉ sét, chẳng có gì khác thường. Tuy nhiên, cảm giác lạnh buốt khi chạm vào chiếc vòng vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay anh, như một lời nhắc nhở về đêm qua.
Nam quyết định quay lại cây điên điển. Anh không muốn tin vào lời nguyền hay ma quỷ, nhưng sự tò mò và trách nhiệm với dân làng thôi thúc anh. Trước khi đi, anh ghé qua miếu Bà, nơi ông nội từng dẫn anh đến học bùa chú. Miếu nhỏ, mái ngói rêu phong, nằm lặng lẽ bên bờ kênh. Anh thắp một nén nhang, thì thầm:
"Ông ơi, nếu có linh thiêng, phù hộ con lần này."
Rời miếu, Nam mang theo một túi vải nhỏ chứa vài lá bùa ông nội để lại, dù anh không chắc nó có tác dụng. Anh chèo xuồng ra đồng, ánh nắng làm mặt nước lấp lánh, nhưng không khí vẫn mang một sự u ám khó tả. Khi đến gần cây điên điển, anh buộc xuồng và bước lên bờ. Cây cao chừng mười mét, cành lá xum xuê, rễ trồi lên mặt đất như những ngón tay gầy guộc. Dưới gốc cây, đất ẩm ướt, có vài dấu chân lộn xộn – có lẽ do dân làng tò mò đến xem sau vụ mất tích của Tư Mập.
Nam quỳ xuống, dùng tay đào nhẹ quanh gốc cây. Đất mềm, dễ bở, nhưng không có gì ngoài vài mảnh gỗ mục. Anh cầm chiếc vòng bạc lên, đặt gần gốc cây, thì một cơn gió bất chợt thổi qua, làm lá điên điển xào xạc. Tiếng thì thầm lại vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng:
"Hương… Hương…"
Nam giật mình, đứng bật dậy. Anh nhìn quanh, nhưng không thấy ai. Ánh nắng giờ đây dường như nhạt đi, bầu trời u ám hơn. Anh tự nhủ phải giữ bình tĩnh, nhưng trái tim anh đập thình thịch. Anh quyết định kiểm tra kỹ hơn, dùng con dao rựa nhỏ trong túi cắt một nhánh cây gần gốc. Khi nhánh cây rơi xuống, một vật sáng lóe lên từ dưới đất – một mảnh gương vỡ, nhỏ xíu, nhưng phản chiếu ánh sáng mặt trời thành những đốm sáng lung linh.
Nam nhặt mảnh gương lên. Nó cũ kỹ, viền bạc đã rỉ sét, nhưng mặt kính vẫn còn nguyên. Anh lật mặt sau, thấy khắc một ký hiệu lạ – một vòng tròn nhỏ bao quanh hình lưỡi liềm. Anh không nhận ra ký hiệu này, nhưng cảm giác nó liên quan đến câu chuyện của Hương. Anh cẩn thận cho mảnh gương vào túi, cùng với chiếc vòng bạc.
Đột nhiên, một tiếng "rắc" vang lên từ phía xa. Nam quay lại, thấy một bóng người thoáng qua giữa đồng lúa. Anh vội chạy theo, nhưng chỉ thấy ngọn lúa đung đưa, không có dấu vết ai cả. Anh dừng lại, thở hổn hển, tự hỏi liệu đó có phải ảo giác hay thật sự có người theo dõi. Trở lại gốc cây, anh quyết định đào sâu hơn. Sau vài phút, tay anh chạm vào một vật cứng – một chiếc hộp gỗ nhỏ, phủ đầy đất.
Nam lau sạch hộp gỗ, mở nắp. Bên trong là một mảnh vải rách, vài đồng tiền cổ, và một lá thư viết tay bằng mực đã phai màu. Anh mở lá thư, đọc từng dòng chữ run rẩy:
"Ta là Hương. Nếu ai tìm thấy vật này, hãy giúp ta rửa oan. Gia đình họ đã giết ta, cướp đất, và giam hồn ta dưới cây này. Hãy tìm sự thật…"
Nam sững sờ. Lá thư không ký ngày tháng, nhưng nét chữ cho thấy nó đã rất cũ. Anh cẩn thận gấp lại, cho vào túi. Lúc này, trời bắt đầu tối dần dù mới giữa trưa. Một cảm giác lạnh buốt lan tỏa từ chân lên người. Anh nghe thấy tiếng thì thầm lần nữa, nhưng lần này nó như một lời cầu cứu:
"Giúp ta… Nam…"
Anh đứng dậy, nhìn cây điên điển. Bóng cây giờ đây in xuống đất như một hình người đang vươn tay. Nam biết, anh vừa bước vào một bí ẩn lớn hơn những gì anh tưởng tượng. Anh cầm hộp gỗ, chèo xuồng về nhà, quyết định tìm hiểu thêm về gia đình họ – những người có thể liên quan đến cái chết của Hương.
Trên đường về, anh ghé qua nhà chị Hai, hỏi về lịch sử làng. Chị Hai kể rằng cách đây trăm năm, một gia đình giàu có từng sở hữu cả cánh đồng này, nhưng sau đó đất đai bị tranh chấp, dẫn đến nhiều cái chết bí ẩn. Chị không nhớ rõ tên, nhưng bảo Nam hỏi ông Ba Chiểu – người già nhất làng, biết nhiều chuyện xưa.
Nam gật đầu, cảm giác như anh đang chạm vào một bí mật bị chôn vùi dưới lớp đất đồng lúa. Khi về đến nhà, anh đặt hộp gỗ lên bàn, nhìn chiếc vòng bạc và mảnh gương. Tiếng thì thầm vẫn vang vọng trong đầu anh, như một lời nhắc nhở rằng hành trình này mới chỉ bắt đầu.