Đêm trăng rằm tiếp theo đến nhanh hơn Nam tưởng. Sau khi tìm thấy hộp gỗ và lá thư của Hương, anh không thể ngủ yên. Tiếng thì thầm như một âm thanh vọng từ sâu thẳm tâm trí, không ngừng ám ảnh. Sáng hôm đó, anh tìm đến nhà ông Ba Chiểu, người được chị Hai nhắc đến. Ông già 80 tuổi, sống lủi thủi trong một căn nhà lá bên bờ kênh, đôi mắt mờ đục nhưng ánh lên sự từng trải.
"Ông Ba, ông biết gì về cây điên điển và cô Hương không?" – Nam hỏi, đặt hộp gỗ lên bàn.
Ông Ba Chiểu nhấp một ngụm rượu đế, giọng khàn khàn:
"Hương à? Chuyện đó xa lắm, hồi ông còn nhỏ. Cô ấy là con gái út nhà họ Lâm, gia đình giàu có nhất làng. Nhưng rồi đất đai bị tranh chấp với nhà họ Nguyễn – dòng họ ông Sáu bây giờ. Người ta đồn Hương bị ép gả, không chịu nên treo cổ dưới cây điên điển. Từ đó, lời nguyền bắt đầu."
Nam lắng nghe, ghi nhớ từng chi tiết. Ông Ba kể thêm rằng sau cái chết của Hương, gia đình họ Nguyễn nhanh chóng chiếm đất, và những người phản đối đều gặp tai họa. Ông khuyên Nam cẩn thận, vì "hồn ma Hương không buông tha ai đào bới quá khứ." Nam cảm ơn ông, mang theo một cảm giác nặng nề rời đi.
Tối đó, Nam quyết định trở lại cây điên điển. Anh mang theo lá bùa, cây đèn dầu, và con dao rựa. Trăng rằm sáng vằng vặc, chiếu xuống đồng lúa như một tấm gương khổng lồ. Khi anh đến gần cây, không khí trở nên lạnh lẽo bất thường. Gió ngừng thổi, ngọn lúa đứng yên như bị đóng băng. Nam buộc xuồng, bước lên bờ, tay run nhẹ khi cầm đèn.
Tiếng thì thầm lại vang lên, lần này mạnh mẽ hơn:
"Nam… tại sao mày đến đây?"
Anh giơ đèn lên, lia ánh sáng quanh gốc cây. Bỗng, một bóng áo trắng hiện ra từ phía sau thân cây, lơ lửng giữa không trung. Đó là một người phụ nữ, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào anh. Tóc dài bay trong gió, chiếc áo trắng rách rưới như bị nước cuốn. Nam nhận ra đó phải là Hương – hồn ma trong lời đồn.
"Ai… ai ở đó?" – Nam lắp bắp, lùi lại một bước.
Bóng áo trắng không trả lời, chỉ lướt về phía anh. Tiếng thì thầm giờ đây như tiếng khóc, vang vọng khắp đồng lúa. Nam vội lấy lá bùa ra, đọc câu chú ông nội từng dạy:
"Hồn ma khuất phục, đất trời che chở!"
Ánh sáng từ đèn dầu bừng lên, nhưng bóng áo trắng không biến mất. Nó dừng lại cách anh vài bước, đôi tay gầy guộc vươn ra. Nam cảm thấy một áp lực nặng nề đè lên ngực, như có ai đó bóp nghẹt anh. Anh cố hét lên, nhưng không thể phát ra âm thanh. Đột nhiên, bóng ma lên tiếng, giọng khàn khàn:
"Giúp ta… rửa oan…"
Nam ngã khuỵu xuống, tay buông thả lá bùa. Bóng áo trắng tan biến, để lại một khoảng không lạnh lẽo. Anh thở hổn hển, nhìn quanh. Dưới ánh trăng, anh thấy một dấu tay in trên đất – nhỏ nhắn, như của một người phụ nữ. Anh chạm vào, cảm giác lạnh buốt lan lên tay. Anh biết, Hương không chỉ là hồn ma đơn thuần, mà có thể đang gửi gắm điều gì đó.
Sáng hôm sau, Nam mang dấu tay và hộp gỗ đến hỏi ông Ba Chiểu. Ông già xem xét, lắc đầu:
"Dấu tay này giống Hương. Nhưng nếu cô ấy muốn mày giúp, mày phải tìm được nơi chôn cất cô ấy. Người ta đồn xác Hương bị giấu đâu đó trong cánh đồng, nhưng không ai dám đào."
Nam quyết định quay lại cây điên điển vào ban ngày. Anh mang theo xẻng, đào quanh gốc cây. Sau vài giờ, anh phát hiện một lớp đất cứng bất thường. Với sự kiên trì, anh đào sâu hơn, và cuối cùng, một mảnh xương nhỏ hiện ra. Anh dừng lại, tim đập thình thịch. Đó có thể là manh mối dẫn đến sự thật về cái chết của Hương.
Trên đường về, Nam gặp ông Sáu – người giàu có nhất làng, đang đứng trên bờ kênh giám sát đám thợ sửa đập. Ông ta nhìn Nam, ánh mắt sắc lạnh:
"Mày làm gì ở đồng lúa vậy, Nam? Đừng đi quá xa, kẻo rước họa vào thân."
Nam không đáp, chỉ gật đầu cho qua. Nhưng trong lòng, anh chắc chắn ông Sáu biết điều gì đó. Khi về đến nhà, anh đặt mảnh xương lên bàn, bên cạnh hộp gỗ và chiếc vòng bạc. Tiếng thì thầm lại vang lên trong đầu, như một lời thúc giục:
"Tiếp tục… tìm ta…"
Nam nhìn ra cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào. Anh biết, cuộc chạm trán với bóng áo trắng chỉ là khởi đầu. Hành trình giải oan cho Hương, và có thể cả vạch trần bí mật của làng, đang chờ đợi anh phía trước.