Sáng sớm ngày 19 tháng 7 năm 2025, mặt trời vừa nhô lên khỏi chân trời, ánh sáng vàng nhạt trải dài trên cánh đồng lúa. Nam ngồi bên bờ kênh, nhìn mảnh xương nhỏ đặt trên bàn tay. Đêm qua, sau cuộc chạm trán với bóng áo trắng, anh không tài nào chợp mắt. Tiếng thì thầm của Hương vẫn vang vọng, như một lời kêu cứu không ngừng nghỉ. Anh biết, để giải oan cho cô, anh cần thêm thông tin – và bà lão quán nước ven kênh, người mà ông Ba Chiểu nhắc đến, có thể là chìa khóa.
Quán nước của bà Tư nằm ngay đầu làng, một túp lều nhỏ với mái lá dừa, bên cạnh là vài chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Bà Tư, khoảng 70 tuổi, dáng người gầy gò, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một câu chuyện dài. Khi Nam bước vào, bà đang ngồi nhẩn nha nhai trầu, tay phe phẩy chiếc quạt nan. Thấy anh, bà cười hiền:
"Nam hả? Lâu quá mới ghé, ngồi đây bà pha trà cho mà uống."
Nam gật đầu, đặt hộp gỗ và mảnh xương lên bàn. Bà Tư nhìn qua, đôi mắt chợt tối lại.
"Mày tìm được thứ này ở đâu?" – Giọng bà run run.
"Dưới gốc cây điên điển, gần chỗ Tư Mập mất tích. Bà biết gì về Hương không?" – Nam hỏi thẳng.
Bà Tư thở dài, đặt quạt xuống. Bà kể rằng bà từng là bạn thân của Hương thời trẻ. Hương là cô gái xinh đẹp, con gái út nhà họ Lâm, gia đình sở hữu cả cánh đồng lúa rộng lớn. Nhưng rồi, mâu thuẫn đất đai nảy sinh với nhà họ Nguyễn – tổ tiên của ông Sáu hiện nay. Gia đình họ Nguyễn muốn mở rộng ruộng đất, nhưng nhà họ Lâm không nhượng bộ. Cuộc tranh chấp leo thang, dẫn đến những lời đe dọa.
"Hương yêu một chàng trai nghèo trong làng, nhưng nhà họ Nguyễn ép cô ấy lấy con trai họ để giải quyết mâu thuẫn. Cô ấy không chịu, bỏ nhà đi. Rồi một đêm, người ta thấy cô treo cổ dưới cây điên điển. Nhưng bà không tin cô ấy tự tử. Có người thấy vài kẻ lạ mặt quanh đó trước đó," – bà Tư nói, mắt đỏ hoe.
Nam lắng nghe, ghi nhớ từng chi tiết. Bà Tư kể thêm rằng sau cái chết của Hương, gia đình họ Nguyễn nhanh chóng chiếm đất của họ Lâm. Những người phản đối, như ông nội Nam ngày xưa, đều gặp tai họa – hoặc mất tích, hoặc đột tử. Bà nghi ngờ ông Sáu, người thừa kế dòng họ Nguyễn, biết rõ sự thật nhưng giấu nhẹm.
"Mày cẩn thận với ông Sáu. Ông ta không phải người tốt đâu. Hồi xưa, bà nghe đồn ông ta từng thuê người thủ tiêu ai đó để giữ đất," – bà Tư cảnh báo, giọng đầy lo lắng.
Nam cảm ơn bà, mang theo hộp gỗ và mảnh xương rời quán. Trên đường về, anh ghé qua cánh đồng, nhìn cây điên điển từ xa. Ánh nắng giờ đây không còn ấm áp, mà mang một cảm giác lạnh lẽo. Anh quyết định đào sâu hơn vào quá khứ của ông Sáu. Nếu lời bà Tư là thật, ông Sáu có thể là kẻ đứng sau vụ mất tích của Tư Mập – và có lẽ cả cái chết của Hương.
Tối đó, Nam ngồi trong nhà, nghiên cứu lá thư trong hộp gỗ. Dòng chữ "Gia đình họ đã giết ta, cướp đất, và giam hồn ta dưới cây này" ám ảnh anh. Anh lấy lá bùa ra, đặt bên cạnh mảnh xương, hy vọng tìm ra cách liên lạc với Hương. Đột nhiên, đèn dầu trong nhà chớp tắt vài lần. Một cơn gió lạnh thổi qua, dù cửa sổ đóng kín. Tiếng thì thầm lại vang lên:
"Cảm ơn mày… tiếp tục đi…"
Nam giật mình, nhìn quanh. Bóng áo trắng thoáng hiện lên ở góc phòng, nhưng chỉ trong tích tắc. Anh vội cầm lá bùa, đọc chú, và bóng ma biến mất. Anh biết, Hương đang cố giao tiếp, nhưng sức mạnh của cô bị giới hạn. Anh quyết định đến gặp ông Sáu trực tiếp vào ngày mai.
Sáng hôm sau, Nam tìm đến nhà ông Sáu – một căn nhà ngói lớn nằm giữa làng, bao quanh bởi hàng rào tre. Ông Sáu, khoảng 60 tuổi, dáng người cao lớn, mặt đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt sắc bén. Thấy Nam, ông ta cười giả lả:
"Nam hả? Có chuyện gì mà đến đây sớm vậy?"
"Cháu muốn hỏi về cây điên điển và vụ mất tích của Tư Mập. Ông biết gì không?" – Nam hỏi, giọng bình tĩnh.
Ông Sáu nhíu mày, đáp:
"Chuyện ma quỷ à? Tao không tin. Tư Mập chắc lạc xuồng thôi. Mày đừng nghe lời đồn nhảm."
Nhưng ánh mắt ông ta lảng tránh khiến Nam nghi ngờ. Trước khi rời đi, Nam để lại câu:
"Nếu có gì giấu cháu, ông sẽ hối hận."
Trở về nhà, Nam cảm thấy áp lực ngày càng lớn. Ông Sáu rõ ràng biết điều gì đó, nhưng không dễ khai thác. Anh quyết định dùng mảnh xương làm mồi, hy vọng dụ Hương hiện lên để hỏi rõ. Tối đó, anh mang mảnh xương ra đồng, đặt dưới gốc cây điên điển. Ánh trăng sáng rực, và tiếng thì thầm lại vang lên:
"Mày tìm được xương ta… tiếp tục đi…"
Bóng áo trắng xuất hiện, lơ lửng trước mặt Nam. Lần này, cô không tấn công, mà chỉ nhìn anh, đôi mắt như cầu khẩn. Nam lấy hết can đảm, hỏi:
"Ai giết cô? Gia đình họ Nguyễn có liên quan không?"
Bóng ma không trả lời, chỉ vươn tay chỉ về phía nhà ông Sáu, rồi tan biến. Nam đứng lặng, tim đập thình thịch. Anh biết, cuộc đối đầu với ông Sáu là không tránh khỏi. Với mảnh xương và hộp gỗ làm bằng chứng, anh sẽ tìm cách vạch trần sự thật – dù điều đó có dẫn anh đến nguy hiểm.