Sáng sớm ngày 19 tháng 7 năm 2025, không khí trong làng Cái Bè trở nên nặng nề. Ánh nắng ban mai không còn mang sự ấm áp như thường lệ, mà như bị phủ một lớp sương mỏng tang. Nam thức dậy với cảm giác bất an, tiếng thì thầm của Hương vẫn vang vọng trong đầu sau cuộc gặp đêm qua. Anh nhìn mảnh xương và hộp gỗ trên bàn, tự hỏi liệu mình đã chạm vào một bí mật quá lớn để kiểm soát.
Khi ra khỏi nhà, Nam nhận ra không chỉ mình anh cảm thấy lạ. Chị Hai, người hàng xóm, đứng trước cửa, mặt tái mét, tay ôm ngực:
"Nam ơi, đêm qua tao nghe tiếng khóc khắp làng. Nhà tao đèn tắt liên tục, dù chẳng ai động vào công tắc!"
Nam an ủi chị, nhưng trong lòng lo lắng. Anh đi quanh làng, thấy nhiều người tụ tập trước nhà ông Tám – một lão nông lớn tuổi. Ông Tám nằm trên võng, thở hổn hển, kể rằng đêm qua ông thấy bóng áo trắng đứng bên giường, thì thầm:
"Trả đất cho ta…"
Tin đồn lan nhanh. Một số người bảo đó là hồn ma Hương đang nổi giận, đòi lại công bằng. Khác với sự hoài nghi ban đầu, Nam bắt đầu tin rằng lời nguyền không chỉ là chuyện mê tín. Anh quyết định đến cây điên điển một lần nữa, hy vọng tìm thêm manh mối.
Đến trưa, Nam chèo xuồng ra đồng. Cây điên điển giờ đây trông khác lạ – cành lá khô héo bất thường, dù trời không mưa lớn. Đất dưới gốc cây nứt nẻ, như bị một sức mạnh nào đó phá hoại. Nam đào tiếp, và phát hiện thêm vài mảnh xương nhỏ, cùng một chiếc nhẫn bạc cũ kỹ khắc hình lưỡi liềm – giống ký hiệu trên mảnh gương. Anh cẩn thận cho mọi thứ vào túi, cảm giác lạnh buốt lan lên tay.
Trên đường về, anh nghe tiếng hét từ phía chợ nổi. Chạy đến, anh thấy đám đông vây quanh một chiếc xuồng trôi lững lờ. Trên xuồng, bà Năm – một người bán rau – nằm bất động, mặt trắng bệch. Người ta bảo bà hét lên giữa chợ, nói rằng thấy bóng ma Hương, rồi ngất xỉu. Nam kiểm tra, thấy bà vẫn còn thở, nhưng đôi mắt bà mở to, như bị ám ảnh bởi điều gì đó.
Tin tức về hiện tượng kỳ lạ lan rộng. Đến chiều, cả làng rơi vào hoảng loạn. Một số nhà báo cáo đồ đạc tự di chuyển, đèn tắt mở không lý do. Trẻ con khóc thét giữa đêm, kể rằng thấy bóng người đứng ngoài cửa sổ. Ông Ba Chiểu đến tìm Nam, giọng run rẩy:
"Lời nguyền thức tỉnh rồi. Hương đang đòi nợ máu. Mày phải làm gì đó, Nam!"
Nam gật đầu, nhưng anh biết mình cần bằng chứng cụ thể để đối đầu ông Sáu. Anh mang mảnh xương và nhẫn bạc đến gặp bà Tư, hỏi thêm về gia đình họ Nguyễn. Bà Tư kể rằng sau khi chiếm đất họ Lâm, họ Nguyễn xây dựng cơ ngơi, nhưng luôn sống trong sợ hãi. Có lần, bà nghe ông nội ông Sáu thú nhận với một người bạn rằng "chúng ta đã làm điều không thể tha thứ."
Tối đó, Nam quyết định thử một nghi thức nhỏ để liên lạc với Hương. Anh đặt mảnh xương, nhẫn bạc, và lá thư dưới gốc cây điên điển, thắp ba nén nhang. Anh đọc câu chú ông nội dạy, giọng run run:
"Hồn ma hiện lên, nói rõ oan khuất!"
Ánh trăng bỗng tối sầm, dù mây không che. Một cơn gió lạnh thổi qua, và bóng áo trắng lại xuất hiện. Lần này, Hương không lơ lửng, mà đứng vững trên đất, khuôn mặt hiện rõ hơn – đôi mắt đẫm lệ, miệng mấp máy. Tiếng thì thầm trở thành lời nói:
"Họ giết ta… chôn ta dưới cây này… trả đất lại…"
Nam hỏi:
"Ai giết cô? Ông Sáu có liên quan không?"
Hương không trả lời trực tiếp, chỉ vươn tay chỉ về phía làng, nơi nhà ông Sáu nằm. Bóng ma tan biến, để lại một mùi hương kỳ lạ – như mùi đất ướt xen lẫn hương trầm. Nam đứng lặng, tim đập thình thịch. Anh biết, lời nguyền không chỉ là hồn ma, mà còn là sự thật bị chôn vùi.
Sáng hôm sau, tin tức về bà Năm lan rộng. Bà tỉnh lại, nhưng thần trí không còn minh mẫn, liên tục lẩm bẩm:
"Hương… trả đất… trả đất…"
Dân làng bắt đầu chỉ trích ông Sáu, cho rằng gia đình ông gây ra họa. Ông Sáu xuất hiện, lớn tiếng phủ nhận, nhưng ánh mắt ông ta lộ rõ sự hoảng loạn. Nam quyết định theo dõi ông ta. Chiều hôm đó, anh thấy ông Sáu lén lút ra cánh đồng, mang theo một chiếc túi vải. Nam bám theo từ xa, thấy ông ta đào gần cây điên điển, lấy ra một chiếc hộp kim loại nhỏ.
Trước khi ông Sáu kịp rời đi, Nam bước ra, hỏi:
"Ông giấu gì trong đó?"
Ông Sáu giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
"Chuyện của tao, mày đừng xen vào!"
Nam không lùi bước, chỉ tay vào hộp:
"Nếu đó là bằng chứng về Hương, ông không thoát được đâu."
Ông Sáu cười khẩy, nhưng tay cầm hộp run run. Đêm đó, tiếng thì thầm lại vang lên trong đầu Nam, mạnh mẽ hơn bao giờ hết:
"Lấy nó… vạch trần họ…"
Nam nhìn ra cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào. Anh biết, cuộc chiến với ông Sáu và lời nguyền của Hương đang đến hồi gay cấn.