Đêm rằm ngày 19 tháng 7 năm 2025 đến nhanh hơn dự đoán, ánh trăng sáng rực chiếu xuống làng Cái Bè, nhưng không khí lại nặng nề đến ngột ngạt. Sau vụ mất tích của anh Năm, dân làng bắt đầu nhìn Nam với ánh mắt nghi ngờ. Tin đồn lan truyền rằng anh là người duy nhất thường xuyên ra vào cây điên điển, và có thể anh đã chọc giận hồn ma Hương, dẫn đến những tai họa. Nam cảm nhận được sự thay đổi, nhưng anh không dừng lại – giấy tờ và con dao găm trong tay là bằng chứng quan trọng, và ông Sáu vẫn là mục tiêu chính.
Chiều hôm đó, Nam đến nhà ông Ba Chiểu để hỏi thêm về anh Năm. Ông Ba kể rằng anh Năm là người làm công trung thành cho ông Sáu, nhưng gần đây hay lén lút gặp gỡ một người lạ. Ông nghi ngờ anh Năm biết điều gì đó về quá khứ gia đình họ Nguyễn. Nam ghi nhớ, quyết định tìm hiểu kỹ hơn. Trước khi rời đi, ông Ba nắm tay anh, giọng run run:
"Coi chừng, Nam. Lời nguyền không buông tha ai cả."
Tối đến, Nam chèo xuồng ra cây điên điển, mang theo giấy tờ và con dao. Anh muốn thử một lần nữa liên lạc với Hương, hy vọng cô sẽ chỉ ra kẻ đứng sau. Khi đến nơi, ánh trăng chiếu sáng cây điên điển, cành lá khô héo rung rinh trong gió. Anh đặt mọi thứ dưới gốc cây, thắp nhang và đọc chú. Tiếng thì thầm vang lên ngay lập tức:
"Nguy hiểm… cẩn thận…"
Bóng áo trắng xuất hiện, nhưng lần này Hương không đứng yên. Cô lướt qua Nam, chỉ tay về phía làng, rồi tan biến. Nam cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ xa – tiếng của chị Ba, người sống gần bờ kênh. Nam vội chạy về, lòng đầy lo lắng.
Khi đến nơi, anh thấy chị Ba ngồi bệt dưới đất, mặt trắng bệch, chỉ tay về phía nhà mình. Bên trong, chồng chị – anh Chín – nằm bất động, máu chảy từ đầu. Dân làng tụ tập, xôn xao:
"Ma Hương làm rồi! Đêm rằm là ngày cô ta đòi mạng!"
Nam kiểm tra anh Chín, thấy anh còn thở yếu ớt. Anh phát hiện một vết thương trên đầu, như bị đánh bằng vật nặng. Gần đó, một cây gậy gỗ bị vứt bỏ, dính máu. Nam nhặt lên, nghi ngờ đây không phải việc hồn ma, mà là tay người. Nhưng trước khi anh kịp nói, đám đông quay sang chỉ trích:
"Nam! Chính mày chọc giận hồn ma, giờ hại cả làng!"
Nam cố giải thích, nhưng không ai nghe. Ông Sáu xuất hiện, giọng the thé:
"Thấy chưa? Đồ ngốc nghếch! Mày nên dừng lại, không thì tao báo công an bắt mày!"
Nam lặng lẽ rời đi, mang theo cây gậy và giấy tờ. Anh biết mình đang bị đẩy vào thế khó, nhưng anh không tin ông Sáu vô can. Về đến nhà, anh đặt cây gậy lên bàn, kiểm tra kỹ hơn. Trên đó, anh thấy khắc một ký hiệu nhỏ – hình lưỡi liềm, giống nhẫn bạc của Hương. Anh rùng mình, nhận ra có thể ông Sáu hoặc tay chân của ông ta đã gây ra vụ này để đổ lỗi cho lời nguyền.
Đêm đó, tiếng thì thầm lại vang lên, mạnh mẽ hơn:
"Họ giết… họ giết… tìm họ…"
Nam không ngủ, ngồi nhìn ánh trăng qua cửa sổ. Sáng hôm sau, tin tức về anh Chín lan rộng. Anh ta tỉnh lại, nhưng thần trí mê man, chỉ lẩm bẩm:
"Ông Sáu… ông ấy… cây gậy…"
Dân làng càng hoang mang, một số bắt đầu đòi trừng phạt ông Sáu. Nam thấy đây là cơ hội, quyết định đối chất ông Sáu lần nữa. Anh mang cây gậy, giấy tờ, và con dao đến nhà ông ta, gọi lớn:
"Ông Sáu! Giải thích đi! Anh Chín nói ông cầm cây gậy này!"
Ông Sáu xuất hiện, mặt đỏ gay:
"Mày bịa đặt! Tao không làm gì cả! Đừng hòng vu oan!"
Nhưng tay ông ta run lên, và một người trong đám đông – anh Tư, bạn thân anh Chín – bước ra, hét:
"Tao thấy ông Sáu gần nhà Chín đêm qua! Ông ta cầm gậy!"
Đám đông xôn xao, bắt đầu vây quanh ông Sáu. Nam nắm lấy cơ hội, giơ cây gậy lên:
"Nếu ông vô can, để công an kiểm tra gậy và giấy tờ này!"
Ông Sáu lùi lại, quát:
"Mày dám đụng vào tao, tao cho mày chết!"
Nhưng trước áp lực từ dân làng, ông ta không thể làm gì. Nam rời đi, biết rằng mình đã có bằng chứng quan trọng. Tối đó, anh ngồi trong nhà, nhìn cây gậy và giấy tờ. Tiếng thì thầm của Hương như một lời động viên:
"Tiếp tục… công lý sẽ đến…"
Nam nhìn ra ngoài, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào. Anh biết, cuộc chiến với ông Sáu và lời nguyền của Hương đang đến hồi quyết định.