Đêm 19 tháng 7 năm 2025, ánh trăng rằm chiếu sáng làng Cái Bè, nhưng không khí lạnh lẽo bao trùm cánh đồng lúa. Sau vụ anh Chín bị tấn công và lời khai của anh Tư, dân làng bắt đầu chia rẽ. Một số vẫn tin Nam là nguyên nhân gây ra lời nguyền, trong khi số khác nghi ngờ ông Sáu. Nam ngồi trong nhà, nhìn cây gậy, giấy tờ, và con dao trên bàn. Tiếng thì thầm của Hương không ngừng vang lên, như một lời thúc giục anh hành động.
Nam quyết định dùng kiến thức bùa chú ông nội để lại để đối mặt Hương. Anh tin rằng nếu giải oan cho cô, lời nguyền sẽ chấm dứt, và sự thật về ông Sáu sẽ lộ diện. Anh chuẩn bị kỹ lưỡng: mang theo lá bùa, nhang, và một bát nước sạch – thứ ông nội từng dạy dùng để kêu gọi linh hồn. Anh chèo xuồng ra cây điên điển, lòng đầy quyết tâm.
Khi đến nơi, ánh trăng chiếu sáng cây điên điển, cành lá khô héo rung rinh trong gió. Nam đặt bát nước dưới gốc cây, thắp ba nén nhang, và đọc câu chú:
"Hồn ma khuất phục, hiện lên trước ta, nói rõ oan khuất!"
Ánh trăng bỗng tối sầm, như bị một đám mây đen che phủ. Gió thổi mạnh, làm ngọn lúa đung đưa dữ dội. Bóng áo trắng xuất hiện, lơ lửng trước mặt Nam. Lần này, Hương hiện rõ hơn – khuôn mặt đẫm lệ, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào anh. Tiếng thì thầm trở thành lời nói:
"Tại sao mày gọi ta? Mày muốn gì?"
Nam hít một hơi, giọng run run:
"Tôi muốn giúp cô. Ai giết cô? Làm sao để giải oan?"
Hương không trả lời ngay. Cô lướt qua Nam, chỉ tay về phía làng, rồi dừng lại trước bát nước. Mặt nước gợn sóng, hiện lên hình ảnh mờ nhạt – một người đàn ông mặc áo dài đen, cầm con dao găm, đâm vào một cô gái. Nam nhận ra đó là Hương, và người đàn ông có nét giống ông nội ông Sáu. Hình ảnh tan biến, để lại một cảm giác lạnh buốt.
Nam giơ lá bùa lên, đọc tiếp:
"Nếu cô muốn công lý, hãy cho tôi thêm manh mối!"
Bóng áo trắng run lên, như bị giằng xé bởi một sức mạnh vô hình. Tiếng thì thầm trở nên hỗn loạn:
"Họ… giết ta… chôn ta… dưới cây… tìm hộp…"
Nam hỏi:
"Hộp nào? Ở đâu?"
Hương chỉ tay xuống đất, rồi tan biến. Bát nước vỡ tan, nhang tắt ngấm. Nam cảm thấy một áp lực nặng nề đè lên ngực, nhưng anh không bỏ cuộc. Anh dùng xẻng đào sâu hơn dưới gốc cây, nơi Hương chỉ. Sau vài phút, tay anh chạm vào một vật cứng – một chiếc hộp gỗ lớn hơn hộp trước, phủ đầy đất ướt.
Nam mở hộp, thấy bên trong là một bộ xương người, một chiếc khăn tay thêu tên "Hương", và một mẩu giấy nhỏ ghi: "Nguyễn Văn Hùng – kẻ sát nhân." Nam rùng mình, nhận ra đây là bằng chứng quan trọng. Chiếc hộp này có thể là nơi chôn cất Hương, và tên Nguyễn Văn Hùng – tổ tiên ông Sáu – chính là hung thủ.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía xa. Nam quay lại, thấy ánh sáng từ đèn pin lấp ló giữa đồng lúa. Tiếng bước chân nặng nề tiến đến, kèm theo giọng nói quen thuộc:
"Nam! Mày đang làm gì đó?"
Là ông Sáu, cùng hai người đàn ông lực lưỡng. Ông ta cầm cây gậy gỗ, ánh mắt đầy tức giận. Nam đứng dậy, giơ hộp gỗ lên:
"Ông giải thích sao về cái này? Nguyễn Văn Hùng giết Hương, đúng không?"
Ông Sáu sững người, nhưng nhanh chóng quát:
"Mày đào đâu ra thứ đó? Đưa đây cho tao!"
Nam lùi lại, giữ chặt hộp:
"Không! Đây là bằng chứng. Tôi sẽ mang nó ra công an!"
Hai người đàn ông lao đến, định cướp hộp. Nam dùng dao rựa chống trả, nhưng bị đánh ngã. Ông Sáu giật lấy hộp, mở ra kiểm tra, rồi hét lên:
"Đồ ngốc! Mày nghĩ mày thắng được tao sao?"
Nhưng trước khi ông ta kịp làm gì, một cơn gió mạnh thổi qua, làm ngọn lúa đung đưa dữ dội. Bóng áo trắng xuất hiện lần nữa, lơ lửng trước mặt ông Sáu. Tiếng thì thầm trở thành tiếng gào thét:
"Trả lại ta! Trả lại ta!"
Ông Sáu hoảng loạn, buông hộp xuống đất. Hai người đàn ông bỏ chạy, để lại ông ta một mình. Nam nhân cơ hội nhặt hộp lên, lùi về xuồng. Bóng áo trắng tan biến, nhưng tiếng thì thầm vẫn vang vọng:
"Cảm ơn… tiếp tục…"
Nam chèo xuồng về nhà, tim đập thình thịch. Ông Sáu rõ ràng biết về tội ác của tổ tiên, và có thể liên quan đến các vụ mất tích gần đây. Khi về đến nhà, anh giấu hộp gỗ dưới gầm giường, bên cạnh giấy tờ và con dao. Tiếng thì thầm của Hương như một lời động viên:
"Công lý… sắp đến…"
Sáng hôm sau, tin tức về cuộc đối đầu lan nhanh. Dân làng bắt đầu nghiêng về phía Nam, cho rằng ông Sáu đang che giấu điều gì. Nam biết, anh cần mang bằng chứng đến công an, nhưng ông Sáu sẽ không dễ dàng đầu hàng. Tối đó, anh ngồi trong nhà, nhìn ánh trăng qua cửa sổ, chuẩn bị cho bước đi tiếp theo.