Một làn gió mát thổi qua vườn thượng uyển, mang theo hương hoa quỳnh, làm lay động tà áo lụa xanh của Triệu Vân Sương khi cô bước qua lối đá rêu phong.
Ánh trăng bạc chiếu xuống, làm nổi bật gương mặt thanh tú, đôi mắt cô lấp lánh sự cảnh giác xen lẫn tò mò khi nhìn thấy một bóng người đứng dưới gốc cây cổ thụ.
Đó là Lăng Thiên, thái tử của Đại Lương, áo bào đen thêu rồng vàng, ánh mắt lạnh lùng nhưng mang một nỗi đau khó giấu.
“Ngươi là ai?” anh hỏi, giọng trầm như gió đêm, ánh mắt quét qua cô, như muốn xuyên thấu tâm can.
Vân Sương cúi đầu, tim đập mạnh, nhưng cô giữ vẻ ngoài dịu dàng.
“Thần thiếp là Triệu Vân Sương, cung nữ của lãnh cung,” cô đáp, giọng nhẹ như sương, che giấu ngọn lửa hận thù trong lòng.
Lăng Thiên nhíu mày, ánh mắt anh dừng lại trên cô, như thể nhận ra điều gì.
“Triệu Vân Sương… con gái của tướng quân Triệu?” anh thì thầm, giọng mang chút tiếc nuối.
Cô gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia đau thương, nhưng nhanh chóng giấu đi bằng nụ cười trà xanh.
“Thần thiếp giờ chỉ là một cung nữ thấp hèn,” cô nói, giọng run run, nhưng trong lòng, cô biết cuộc gặp này không phải ngẫu nhiên.
Lăng Thiên không đáp, chỉ nhìn cô, ánh mắt anh như một hồ nước sâu, ẩn chứa bí mật.
Cô cảm nhận được một luồng áp lực từ anh, như thể anh mang một lời nguyền vô hình.
Ngày hôm sau, cô tiếp tục hầu hạ Lý Thấm, dùng sự khéo léo để khiến công chúa tin tưởng.
“Vân Sương, ngươi thật sự ngoan ngoãn,” Lý Thấm cười, ánh mắt kiêu ngạo. “Có lẽ ta sẽ đưa ngươi vào cung chính.”
Vân Sương cúi đầu, nụ cười dịu dàng che giấu sự tính toán.
“Thần thiếp cảm tạ công chúa,” cô nói, cố ý nhắc đến một đại thần thân cận của Lý Thấm, gieo rắc nghi ngờ về lòng trung thành của ông ta.
Lý Thấm cau mày, ánh mắt lóe lên sự nghi ngờ, đúng như Vân Sương dự tính.
Cô rời cung Phượng Hoàng, lòng rực cháy quyết tâm, nhưng cuộc gặp với Lăng Thiên vẫn ám ảnh cô.
Đêm đó, cô lẻn vào thư phòng cũ của cha, tìm kiếm manh mối về âm mưu của Lý Thấm.
Một cuốn sổ cũ rơi vào tay cô, ghi lại giao dịch bí mật giữa Lý Thấm và một thế lực bóng tối.
Cô nắm chặt cuốn sổ, ánh mắt kiên định.
“Lý Thấm, ngươi sẽ trả giá,” cô thì thầm, nhưng hình ảnh Lăng Thiên hiện lên, khiến tim cô rung động.
Cô trở về lãnh cung, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, và cô cảm nhận được một tia hy vọng giữa hận thù.
Lăng Thiên… anh là ai trong trò chơi này?