lời thì thầm sau hương trà

Chương 4: Hương Trà Trong Gió Lạnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong căn phòng nhỏ của lãnh cung, Triệu Vân Sương ngồi trước bàn gỗ, tay nhẹ nhàng khuấy nước trà, hơi nóng bốc lên mang theo hương bạc hà thoang thoảng, che giấu ánh mắt sắc lạnh của cô.

Ngoài trời, gió lạnh rít qua khe cửa, làm lay động ngọn đèn dầu, ánh sáng chập chờn chiếu lên gương mặt thanh tú, nơi nụ cười trà xanh đang nở, như một vũ khí vô hình.

Cô mặc áo lụa xanh giản dị, chuẩn bị cho yến tiệc tối nay tại cung Phượng Hoàng, nơi cô sẽ tiếp tục gieo mầm mâu thuẫn cho công chúa Lý Thấm.

“Lý Thấm, ngươi nghĩ ta là con cừu non, nhưng ta sẽ khiến ngươi tự cắt cổ mình,” cô thì thầm, tay siết chặt chén trà, ánh mắt lóe lên ngọn lửa báo thù.

Ký ức về lá thư bí mật từ chương trước vẫn ám ảnh – Lý Thấm âm mưu lật đổ thái tử Lăng Thiên, hợp tác với một thế lực bóng tối.

Cô quyết định nhắm vào Quý phi Vương Linh, người thân cận của Lý Thấm, để khiến công chúa nghi ngờ đồng minh của mình.

Tại cung Phượng Hoàng, yến tiệc rực rỡ ánh đèn lồng, các phi tần và đại thần tụ họp, tiếng sáo trúc hòa quyện với tiếng cười.

Lý Thấm ngồi trên ghế ngọc, áo gấm đỏ thêu phượng hoàng, ánh mắt kiêu ngạo quét qua đám đông, nụ cười trà xanh của cô ta khiến mọi người mê mẩn.

Vân Sương bước vào, ánh mắt cúi thấp, tà áo lụa xanh lay động nhẹ, nhưng mỗi bước đi đều toát lên sự tinh tế.

“Vân Sương, mang trà cho Quý phi,” Lý Thấm ra lệnh, giọng ngọt ngào nhưng đầy ý đồ.

Cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng như hoa sen, che giấu sự tính toán.

“Thần thiếp tuân lệnh,” cô đáp, tay nâng khay trà, cố ý làm rơi một chiếc khăn lụa gần Vương Linh, trên đó thêu ký hiệu giống lá thư bí mật.

Vương Linh nhíu mày, nhặt khăn lên, ánh mắt lóe lên sự nghi ngờ, đúng như Vân Sương dự tính.

Cô giả vờ hoảng hốt, cúi đầu xin lỗi.

“Thần thiếp vụng về, xin Quý phi thứ tội,” cô nói, giọng run run, nhưng trong lòng, cô biết mưu kế đã bắt đầu.

Trong tiệc, cô khéo léo nhắc đến một tin đồn về Vương Linh liên kết với đại thần phản đối Lý Thấm, khiến công chúa cau mày, ánh mắt sắc lạnh.

“Vương Linh, ngươi trung thành với ta chứ?” Lý Thấm hỏi, giọng ngọt ngào nhưng đầy nghi ngờ.

Vương Linh tái mặt, vội vàng thanh minh, nhưng hạt mầm mâu thuẫn đã được gieo.

Sau yến tiệc, Vân Sương lẻn vào thư phòng cũ của cha, tìm kiếm manh mối về Lăng Thiên.

Một cuốn sách cổ rơi ra, ghi lại chi tiết về lời nguyền khiến ký ức của thái tử dần tan biến, liên quan đến một viên ngọc đen của thế lực bóng tối.

Cô nắm chặt cuốn sách, tim đập mạnh, ánh mắt kiên định.

“Lăng Thiên, lời nguyền của ngươi là chìa khóa để ta phá hủy Lý Thấm,” cô thì thầm, nhưng hình ảnh anh dưới ánh trăng trong vườn thượng uyển khiến tim cô rung động.

Đêm đó, cô gặp Lăng Thiên tại hành lang cung điện, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng đầy quan tâm.

“Vân Sương, ngươi đang mạo hiểm quá nhiều,” anh nói, giọng trầm, tay khẽ chạm vào tay cô, khiến cô run nhẹ.

Cô cúi đầu, nụ cười trà xanh nở trên môi.

“Thái tử, thần thiếp chỉ muốn sống sót,” cô đáp, nhưng trái tim cô rung động trước sự gần gũi của anh.

Lý Thấm bất ngờ xuất hiện, ánh mắt cô ta lóe lên sự nghi ngờ.

“Vân Sương, ngươi dám ở gần thái tử?” cô ta hỏi, giọng sắc lạnh, tay siết chặt quạt lụa.

Cô cúi đầu, che giấu sự tính toán.

“Thần thiếp chỉ làm theo lệnh,” cô nói, nhưng trong lòng, cô biết mưu kế của mình đang tiến thêm một bước, và thử thách thật sự sắp đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×