Một tiếng gọi từ điện Đông cung vang lên trong ánh bình minh, triệu hồi Triệu Vân Sương đến trước cửa điện, nơi thái tử Lăng Thiên đứng, bóng dáng cao lớn in lên bức bình phong ngọc.
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ, chiếu lên áo bào đen thêu rồng vàng, làm nổi bật ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn của anh.
Vân Sương bước vào, tà áo lụa xanh lay động nhẹ, tim cô đập mạnh, cảm nhận được áp lực từ ánh mắt anh, như muốn xuyên thấu tâm can.
“Vân Sương, ngươi biết gì về lời nguyền của ta?” anh hỏi, giọng trầm, ánh mắt khóa chặt vào cô, như tìm kiếm sự thật trong từng cử chỉ.
Cô cúi đầu, ánh mắt lấp lánh sự dịu dàng giả tạo, che giấu ngọn lửa báo thù đang cháy trong lòng.
“Thái tử, thần thiếp chỉ là một cung nữ thấp hèn, làm sao biết được bí mật của ngài?” cô đáp, giọng nhẹ như sương, nhưng trong đầu, cô nhớ rõ cuốn sách cổ về lời nguyền.
Lăng Thiên bước đến gần, hơi ấm từ anh khiến cô run nhẹ, khoảnh khắc H+ đầy cảm xúc khi tay anh khẽ chạm vào cổ tay cô, như một ngọn lửa lan tỏa.
“Ta thấy được sự kiên cường trong mắt ngươi, Vân Sương,” anh thì thầm, ánh mắt dịu đi, như thể anh đang chia sẻ một phần nỗi đau của mình.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt anh, trái tim rung động, như hai ngọn lửa hòa quyện trong im lặng.
“Thái tử, thần thiếp chỉ muốn chuộc lỗi cho gia tộc,” cô nói, giọng nghẹn ngào, nhưng sự thật là cô đang dùng mưu kế trà xanh để tiếp cận anh.
Lăng Thiên thở dài, ánh mắt anh lộ vẻ đau đớn.
“Lời nguyền khiến ký ức ta tan biến từng ngày,” anh nói, giọng trầm. “Lý Thấm hợp tác với một thế lực bóng tối để kiểm soát ta, và cả vương triều.”
Cô sững sờ, nhưng che giấu bằng nụ cười dịu dàng.
“Thái tử, thần thiếp sẽ giúp ngài nếu có thể,” cô nói, giọng ngọt ngào, nhưng trong lòng, cô biết đây là cơ hội để đẩy nhanh kế hoạch báo thù.
Ngày hôm sau, cô tiếp tục hầu hạ Lý Thấm, cố ý làm rơi một mảnh ngọc bội gần cung nữ thân cận của Vương Linh, khiến Lý Thấm nghi ngờ thêm về Quý phi.
Lý Thấm nổi giận, ra lệnh tra xét Vương Linh, đúng như Vân Sương dự tính.
Nhưng ánh mắt Lý Thấm bắt đầu dán chặt vào cô, lóe lên sự nghi ngờ.
“Vân Sương, ngươi trung thành với ta chứ?” Lý Thấm hỏi, giọng ngọt ngào nhưng sắc lạnh, tay vuốt nhẹ quạt lụa.
Cô cúi đầu, nụ cười trà xanh nở trên môi, che giấu sự tính toán.
“Thần thiếp nguyện chết vì công chúa,” cô đáp, nhưng trong lòng, cô biết Lý Thấm đã bắt đầu nghi ngờ.
Đêm đó, cô lẻn vào thư phòng, tìm thấy một lá thư khác, tiết lộ Lý Thấm đang chuẩn bị một nghi thức ma thuật để khống chế Lăng Thiên vào đêm trăng rằm.
Cô nắm chặt lá thư, ánh mắt kiên định, ngọn lửa báo thù bùng cháy.
“Lý Thấm, ngươi sẽ không thắng,” cô thì thầm, nhưng hình ảnh Lăng Thiên hiện lên, khiến tim cô rung động.
Cô trở về lãnh cung, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, và cô cảm nhận được một tia hy vọng giữa hận thù.
Lăng Thiên… anh sẽ là đồng minh hay trở thành chướng ngại của cô?