lời thì thầm sau hương trà

Chương 6: Viên Ngọc Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một cung nữ áo xám lặng lẽ xuất hiện trước cửa lãnh cung, ánh mắt sắc lạnh, trao cho Triệu Vân Sương một chiếc hộp gỗ nhỏ khắc hoa văn kỳ lạ, rồi nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.

Ánh đèn dầu chập chờn chiếu lên hộp gỗ, làm nổi bật những đường nét cổ xưa, khiến tim Vân Sương đập mạnh, như cảm nhận được một bí mật lớn sắp hé lộ.

Cô mở hộp, tìm thấy một viên ngọc đen phát sáng yếu ớt, kèm một mảnh giấy ghi: “Nghi thức ma thuật sẽ hoàn thành vào đêm trăng rằm, khống chế thái tử.”

Cô mím môi, ngọn lửa báo thù trong lòng bùng cháy dữ dội.

“Lý Thấm, ngươi định dùng ma thuật để kiểm soát Lăng Thiên,” cô thì thầm, ánh mắt sắc lạnh, tay siết chặt viên ngọc.

Cô cất viên ngọc, quyết định dùng nó để đẩy nhanh mưu kế trà xanh, khiến Lý Thấm tự rơi vào bẫy.

Ngày hôm sau, cô cố ý để Lý Thấm thấy cô cầm một viên ngọc giả, khiến công chúa nghi ngờ cung nữ thân cận của mình đã phản bội.

Lý Thấm nổi giận, ra lệnh tra xét cung nữ, và mâu thuẫn trong cung Phượng Hoàng càng thêm căng thẳng, đúng như Vân Sương dự tính.

Cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng sắc bén, như một lưỡi dao vô hình cắt qua sự kiêu ngạo của Lý Thấm.

Tại điện Đông cung, cô gặp lại Lăng Thiên, ánh mắt anh lấp lánh sự nghi ngờ xen lẫn quan tâm.

“Vân Sương, ngươi đang mạo hiểm mạng sống của mình,” anh nói, giọng trầm, tay khẽ chạm vào vai cô, khoảnh khắc H+ khiến tim cô rung động, như một ngọn lửa lan tỏa.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt anh, như hai ngọn lửa hòa quyện trong bóng tối.

“Thái tử, thần thiếp chỉ muốn bảo vệ ngài,” cô nói, giọng nghẹn ngào, nhưng trong lòng, cô biết mình đang bước trên lằn ranh nguy hiểm.

Lý Thấm bất ngờ xuất hiện, ánh mắt cô ta lóe lên sự nghi ngờ tột độ.

“Vân Sương, ngươi đang âm mưu gì với thái tử?” cô ta hỏi, giọng sắc lạnh, tay siết chặt quạt lụa, như muốn nghiền nát cô.

Cô cúi đầu, nụ cười trà xanh nở trên môi, che giấu sự tính toán.

“Thần thiếp chỉ làm theo lệnh của công chúa,” cô đáp, giọng dịu dàng, nhưng trong lòng, cô biết mình phải cẩn thận hơn bao giờ hết.

Đêm đó, cô lẻn vào một góc cung điện, kiểm tra viên ngọc đen, cảm nhận luồng năng lượng lạnh lẽo từ nó.

Cô nhận ra viên ngọc là chìa khóa của nghi thức ma thuật, và Lý Thấm đang tiến gần đến mục tiêu khống chế Lăng Thiên.

Cô nắm chặt viên ngọc, ánh mắt kiên định.

“Lý Thấm, ngươi sẽ không thành công,” cô thì thầm, nhưng hình ảnh Lăng Thiên hiện lên, khiến trái tim cô rung động giữa hận thù.

Cô trở về lãnh cung, ánh đèn dầu chiếu lên gương mặt cô, và cô cảm nhận được một tia hy vọng, nhưng cũng là một thử thách lớn hơn đang chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×