lời thì thầm sau hương trà

Chương 7: Viên Ngọc Dưới Ánh Trăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh trăng bạc xuyên qua cửa sổ lãnh cung, chiếu lên viên ngọc đen trong tay Triệu Vân Sương, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo như thể đang thì thầm một lời nguyền cổ xưa.

Cô ngồi trên ghế gỗ, áo lụa xanh mỏng manh lay động trong gió đêm, đôi mắt sắc bén quét qua viên ngọc, trái tim đập mạnh như cảm nhận được sức mạnh nguy hiểm ẩn trong đó.

“Lý Thấm, ngươi muốn dùng thứ này để khống chế thái tử, nhưng ta sẽ biến nó thành vũ khí của ngươi chống lại chính mình,” cô thì thầm, giọng nhẹ nhưng sắc lạnh, nụ cười trà xanh thoáng qua môi.

Viên ngọc đen, nhận được từ cung nữ bí ẩn ở chương trước, là chìa khóa của nghi thức ma thuật mà Lý Thấm dự định thực hiện vào đêm trăng rằm.

Vân Sương cất viên ngọc vào tay áo, ánh mắt kiên định, nhưng ký ức về khoảnh khắc H+ với Lăng Thiên khiến tim cô rung động, như một ngọn lửa ấm áp giữa hận thù.

Ngày hôm sau, cô được gọi đến cung Phượng Hoàng để hầu hạ Lý Thấm.

Công chúa ngồi trước gương đồng, áo gấm đỏ rực thêu hoa mẫu đơn, ánh mắt kiêu ngạo nhưng ẩn chứa sự nghi ngờ khi nhìn cô qua gương.

“Vân Sương, ngươi dạo này ngoan ngoãn lạ thường,” Lý Thấm nói, giọng ngọt ngào nhưng sắc lạnh, tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh.

Cô cúi đầu, nụ cười dịu dàng che giấu sự tính toán.

“Thần thiếp chỉ muốn phục vụ công chúa hết lòng,” cô đáp, giọng run run, cố ý để lộ sự yếu đuối.

Cô khéo léo đặt một viên ngọc giả gần bàn trang điểm của Lý Thấm, khiến ánh mắt công chúa lóe lên sự nghi ngờ.

“Viên ngọc này từ đâu ra?” Lý Thấm hỏi, tay nhặt viên ngọc, giọng sắc lạnh.

Vân Sương giả vờ hoảng hốt, cúi đầu xin lỗi.

“Thần thiếp tìm thấy nó ngoài hành lang, nghĩ là của cung nữ nào làm rơi,” cô nói, giọng run, nhưng trong lòng, cô biết Lý Thấm sẽ nghi ngờ cung nữ thân cận của mình.

Lý Thấm ra lệnh tra xét, và mâu thuẫn trong cung Phượng Hoàng càng thêm căng thẳng, đúng như cô dự tính.

Nhưng ánh mắt Lý Thấm dán chặt vào cô, như muốn xuyên thấu tâm can.

“Vân Sương, nếu ta phát hiện ngươi phản bội, ngươi sẽ hối hận,” Lý Thấm nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy đe dọa.

Cô cúi đầu, nụ cười trà xanh nở trên môi.

“Thần thiếp không dám,” cô đáp, nhưng trong lòng, cô biết mình phải cẩn thận hơn bao giờ hết.

Đêm đó, cô lẻn vào một góc cung điện, kiểm tra viên ngọc đen thật, cảm nhận luồng năng lượng lạnh lẽo từ nó.

Cô nhận ra viên ngọc không chỉ là công cụ ma thuật, mà còn chứa một bí mật lớn hơn về thế lực bóng tối đứng sau Lý Thấm.

Cô cất viên ngọc, ánh mắt kiên định, nhưng một bóng người xuất hiện sau lưng cô – Lăng Thiên, áo bào đen thêu rồng vàng, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quan tâm.

“Vân Sương, ngươi đang mạo hiểm mạng sống,” anh nói, giọng trầm, bước đến gần cô, hơi ấm từ anh khiến cô run nhẹ.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt anh, trái tim rung động.

“Thái tử, thần thiếp chỉ muốn bảo vệ ngài,” cô nói, giọng nghẹn ngào, nhưng trong lòng, cô biết mình đang bị cuốn vào anh.

Lý Thấm bất ngờ xuất hiện từ xa, ánh mắt cô ta lóe lên sự nghi ngờ tột độ.

“Vân Sương, ngươi lại ở đây?” cô ta hỏi, giọng sắc lạnh, tay siết chặt quạt lụa.

Cô cúi đầu, nụ cười trà xanh che giấu sự tính toán.

“Thần thiếp chỉ làm theo lệnh,” cô đáp, nhưng trong lòng, cô biết thử thách của Lý Thấm đang đến gần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×