lời thú tội của vũ trụ

Chương 3: Sự thật đằng sau màn sương ảo ảnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh sáng ban mai từ những ô cửa sổ nhỏ trên con tàu chiếu vào phòng thí nghiệm, xua tan đi màn sương mờ ảo của đêm qua. Anya tỉnh dậy, thấy mình nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của Kael. Cảm giác ấm áp và an toàn lạ lùng này khiến cô giật mình, lý trí cô tức thì trở lại. Cô vội vàng rời khỏi anh, ngồi bật dậy, kéo chiếc áo khoác nghiên cứu xuống che đi cơ thể. Mái tóc đen dài rũ xuống, che khuất đôi mắt vẫn còn ngây dại.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Anya thì thầm, giọng nói vẫn còn nghẹn lại. Cô cố gắng sắp xếp lại những mảnh ký ức rời rạc của đêm qua. Hình ảnh Kael mạnh mẽ, ánh mắt rực lửa, những cái chạm đầy đam mê... tất cả như một giấc mơ vừa lãng mạn, vừa điên cuồng. Gương mặt cô nóng bừng, một cảm giác tội lỗi và xấu hổ dâng lên. Cô là một nhà khoa học lý trí, nhưng đêm qua, cô đã hành động như một con người bản năng, bị điều khiển bởi một thế lực mà cô không thể hiểu được.

Kael cũng tỉnh dậy. Anh ngồi dậy, vươn vai, và nhìn Anya bằng ánh mắt dịu dàng. "Em không nhớ sao, Anya?" anh nói, giọng anh trầm ấm, khác hẳn với sự nguy hiểm của đêm qua. "Chúng ta đã tìm thấy nhau."

"Không," Anya lắc đầu, đứng dậy và bước lùi lại. "Anh bị ảnh hưởng. Anh không phải là anh của ngày hôm qua. Em... em cũng bị ảnh hưởng."

Kael im lặng, anh nhìn cô với một vẻ mặt đầy phức tạp. "Anh không phủ nhận chuyện đó, Anya. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng những gì anh đã làm, những lời anh đã nói, đều là những cảm xúc thật sự của anh." Anh đứng dậy, bước đến gần cô. "Anh yêu em. Anh đã yêu em từ lâu rồi. Và có lẽ, loài thực vật đó chỉ là chất xúc tác để cả hai chúng ta dám đối mặt với sự thật."

Anya ngước nhìn anh, cô thấy trong đôi mắt anh không còn sự cuồng loạn của đêm qua, mà là một sự chân thành, một tình yêu mãnh liệt. Cô bối rối, không biết nên tin vào điều gì. Liệu cảm xúc của cô là thật hay chỉ là một sự ảo tưởng?

"Chúng ta phải kiểm tra mẫu vật đó," Anya nói, cố gắng chuyển hướng câu chuyện. Cô đi đến chiếc lồng kính, nơi mẫu thực vật vẫn đang phát ra ánh sáng tím nhấp nháy. Vết nứt trên lồng đã lan rộng hơn. "Sóng năng lượng của nó đã thoát ra và tác động lên hệ thần kinh của chúng ta."

Kael đi đến bên cô, anh ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa vào vai cô. "Hãy gác lại công việc một chút đi. Chúng ta cần nói chuyện."

Anya cảm thấy cơ thể mình lại run lên. Sự gần gũi của anh khiến cô không thể tập trung. Cô đưa tay chạm vào tay anh, đặt trên eo mình. "Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này, Kael. Nó có thể gây nguy hiểm cho tất cả mọi người trên tàu."

Kael hiểu sự lo lắng của cô. Anh thở dài, buông cô ra và nói: "Được rồi, chúng ta sẽ cùng giải quyết nó."

Họ bắt đầu kiểm tra hệ thống. Anya đã ghi lại tất cả các dữ liệu từ mẫu vật. Cô phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc: loài thực vật này không chỉ phát ra sóng năng lượng tác động lên não bộ, mà nó còn có khả năng hấp thụ và khuếch đại cảm xúc của con người. Tức là, nếu con người đang có một khao khát tiềm ẩn nào đó, loài thực vật sẽ khuếch đại nó lên gấp nhiều lần.

"Vậy là..." Kael nói, anh đã hiểu ra vấn đề. "Nó không tạo ra cảm xúc, nó chỉ khuếch đại cảm xúc sẵn có của chúng ta."

Anya gật đầu. "Đúng vậy. Tình cảm anh dành cho em đã có sẵn, và loài thực vật này đã khiến nó bùng cháy một cách không thể kiểm soát. Còn em... em đã kìm nén quá lâu. Sóng năng lượng của nó đã phá vỡ bức tường phòng vệ của em."

Họ nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều có sự nhẹ nhõm. Tình cảm của họ là thật, không phải là một sự ảo tưởng. Dù cách nó bùng phát có phần kỳ lạ, nhưng nó xuất phát từ trái tim họ.

Đột nhiên, một tiếng báo động vang lên. Màn hình điều khiển nhấp nháy màu đỏ. Một thông báo khẩn cấp hiện lên: "Hệ thống điện năng chính bị quá tải. Lò phản ứng hạt nhân đang gặp vấn đề."

Anya và Kael hoảng hốt nhìn nhau. Rõ ràng, loài thực vật đó không chỉ tác động lên con người, mà còn lên cả hệ thống của con tàu. Họ đã quá mải mê với chuyện tình cảm cá nhân mà quên đi một mối nguy hiểm lớn hơn đang rình rập.

"Chúng ta phải đến phòng điều khiển chính ngay lập tức," Kael nói, vẻ mặt anh trở lại sự nghiêm túc của một vị thuyền trưởng.

Anya gật đầu, cô đã trở lại là một nhà khoa học lý trí. Cô mặc lại chiếc áo khoác, lấy lại sự bình tĩnh. Cả hai cùng chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, để lại phía sau mẫu thực vật kỳ lạ vẫn đang phát ra thứ ánh sáng ma mị. Họ không biết rằng, đây chỉ mới là khởi đầu của một loạt những rắc rối và bí ẩn trên con tàu. Và trong hành trình đó, họ sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách hơn, để chứng minh tình yêu của họ là thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.