Anya và Kael chạy đến phòng điều khiển chính, nơi đội ngũ kỹ sư đang hối hả làm việc. Không khí căng thẳng bao trùm, tiếng báo động inh ỏi vang vọng khắp căn phòng. Trên màn hình lớn, sơ đồ con tàu hiện lên với lò phản ứng hạt nhân đang chuyển sang màu đỏ, báo hiệu tình trạng quá tải nghiêm trọng. Nhiệt độ tăng cao, và nếu không có biện pháp can thiệp kịp thời, một vụ nổ có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
"Tình hình sao rồi?" Kael hỏi một kỹ sư trẻ, giọng anh dứt khoát.
"Thuyền trưởng, chúng tôi đã cố gắng điều chỉnh, nhưng hệ thống tự động đã bị vô hiệu hóa. Có một loại tín hiệu lạ đang can thiệp vào. Chúng tôi không thể xác định được nguồn gốc," kỹ sư báo cáo, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Anya lập tức hiểu ra vấn đề. "Là do mẫu thực vật đó! Sóng năng lượng của nó không chỉ tác động lên hệ thần kinh, mà còn là một loại sóng điện từ, gây nhiễu loạn toàn bộ hệ thống của con tàu." Cô nói, vẻ mặt lo lắng.
Kael quay sang nhìn cô. "Có cách nào khắc phục không, Anya?"
"Chúng ta phải cô lập lò phản ứng và tìm cách trung hòa sóng năng lượng đó. Nhưng với tình hình hiện tại, chúng ta không có đủ thời gian để tìm ra giải pháp hoàn hảo," Anya nói, cô nhanh chóng phân tích các số liệu trên màn hình. "Cách duy nhất là đưa lò phản ứng vào chế độ làm mát khẩn cấp, nhưng nó sẽ làm chúng ta mất toàn bộ năng lượng của tàu và chỉ có thể sống sót trong không gian trong một thời gian ngắn."
"Chúng ta không có lựa chọn nào khác," Kael quyết định. "Hãy thực hiện kế hoạch đó. Còn về mẫu thực vật, tôi sẽ quay lại phòng thí nghiệm và xử lý nó."
"Không, Kael!" Anya nắm lấy tay anh. "Quá nguy hiểm. Anh đã bị ảnh hưởng một lần rồi. Em không muốn anh gặp rắc rối nữa."
Kael nhìn vào đôi mắt cô, anh thấy sự lo lắng thực sự trong đó. "Anh không sao đâu, Anya. Lần này anh đã chuẩn bị tinh thần rồi. Hơn nữa, anh đã hiểu rõ bản chất của nó. Anh tin rằng, tình cảm của chúng ta đủ mạnh để vượt qua mọi thứ."
Anya vẫn còn do dự. Cô sợ rằng, một lần nữa, anh sẽ bị kiểm soát bởi loài thực vật đó, và cô cũng sẽ không thể chống lại. Nhưng cô biết, nhiệm vụ của một thuyền trưởng là phải bảo vệ con tàu và phi hành đoàn. Cô gật đầu đồng ý, nhưng không quên dặn dò: "Hãy cẩn thận, và đừng chạm vào nó. Em sẽ chuẩn bị thiết bị che chắn sóng để anh mang theo."
Sau đó, Kael cùng một đội kỹ sư đi đến khu vực lò phản ứng, còn Anya và các nhà khoa học khác thì cố gắng chế tạo một thiết bị che chắn sóng năng lượng. Trong khi làm việc, Anya không thể ngừng suy nghĩ về Kael. Mỗi khi nghĩ đến anh, cô lại cảm thấy một luồng cảm xúc ấm áp lan tỏa trong lòng, nhưng cũng kèm theo một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cô sợ rằng, nếu anh có mệnh hệ gì, cô sẽ không thể sống nổi. Tình yêu này, nó đến quá nhanh, quá mãnh liệt, khiến cô cảm thấy bất an.
Kael, trong khi đó, đang làm việc trong khu vực lò phản ứng. Nhiệt độ ở đó cực kỳ cao, không khí ngột ngạt. Anh cảm nhận được một luồng sóng điện từ kỳ lạ đang xuyên qua lớp vỏ tàu. Anh biết đó là sóng năng lượng từ mẫu thực vật. Nó như một lời mời gọi, một sự cám dỗ, thôi thúc anh quay lại với Anya, với những khao khát nguyên thủy.
Anh cố gắng chống lại sự cám dỗ đó. "Mình phải mạnh mẽ lên," anh tự nhủ. "Mình phải bảo vệ Anya. Mình phải bảo vệ tất cả mọi người." Anh nhớ lại khuôn mặt lo lắng của Anya, nhớ lại những cái chạm đầy đam mê của đêm qua, và anh cảm thấy một sức mạnh vô hình đang trỗi dậy trong lòng.
Họ đã thành công. Lò phản ứng được đưa vào chế độ làm mát khẩn cấp. Mặc dù con tàu sẽ mất toàn bộ năng lượng, nhưng họ đã ngăn chặn được một thảm họa lớn. Tuy nhiên, khi Kael quay trở lại, anh lại thấy một điều bất ngờ: mẫu thực vật đã bắt đầu mọc rễ, xuyên qua lớp kính vỡ, và lan ra khắp phòng thí nghiệm.