Mẫu thực vật từ Kepler-186f đã không còn nằm yên trong chiếc lồng kính nữa. Nó đã vươn những chiếc rễ màu tím mọc tua tủa ra khắp căn phòng, bám vào những thiết bị điện tử, vào các bức tường và cả trên trần nhà. Sóng năng lượng mà nó phát ra cũng mạnh hơn bao giờ hết, khiến các thiết bị điện tử trong phòng thí nghiệm chập chờn, phát ra những tia lửa điện nhỏ. Kael và Anya đứng ở cửa, nhìn vào khung cảnh hỗn loạn bên trong.
"Thật không thể tin được," Anya thì thào. "Nó đang phát triển với tốc độ kinh khủng. Năng lượng của nó đang hấp thụ năng lượng của con tàu để phát triển."
"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Kael hỏi. Anh cảm thấy một luồng sóng kỳ lạ đang tràn ngập cơ thể mình. Lần này, nó không chỉ đơn thuần là sự khao khát. Nó là một sự thôi thúc mạnh mẽ, một sự quyến rũ chết người. Nó như một lời mời gọi, hãy đến gần, hãy chạm vào nó, hãy trở thành một phần của nó.
Anya quay sang nhìn anh, cô thấy ánh mắt anh lại bắt đầu có một chút mơ màng, như đêm hôm trước. Cô biết anh đang bị ảnh hưởng. "Kael, đừng vào! Nó nguy hiểm lắm."
Kael lùi lại một bước, anh cố gắng giữ lấy lý trí của mình. "Anh không sao, Anya. Anh sẽ ổn." Anh hít một hơi thật sâu, rồi nhìn vào cô. "Chúng ta phải tìm cách tiêu diệt nó, hoặc ít nhất là vô hiệu hóa nó."
"Không thể. Nó quá lớn. Và chúng ta không biết nó có độc hay không," Anya nói, cô cố gắng nghĩ ra một giải pháp. "Chúng ta phải dùng lửa, hoặc dùng một loại hóa chất đặc biệt. Nhưng chúng ta không có những thứ đó trên tàu."
Đúng lúc đó, một nhóm kỹ sư và thủy thủ khác đi ngang qua. Họ thấy Kael và Anya đang đứng trước phòng thí nghiệm, và tò mò nhìn vào bên trong. Một trong số họ, một thủy thủ trẻ tên Lucas, tiến lại gần. "Thuyền trưởng, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đừng vào!" Kael ra lệnh, nhưng đã quá muộn. Lucas đã chạm vào một trong những chiếc rễ của loài thực vật. Ngay lập tức, anh ta đứng sững lại, ánh mắt trở nên vô hồn, và bắt đầu lẩm bẩm những điều kỳ lạ. "Đẹp quá... quá đẹp..."
Anya và Kael hoảng hốt. Họ biết rằng loài thực vật này không chỉ tác động lên ham muốn, mà còn là một loại chất độc tâm trí, có thể khiến con người chìm vào ảo ảnh. Họ đã tạo ra một lớp bảo vệ xung quanh phòng thí nghiệm, nhưng chỉ một phút lơ là, mọi thứ đã trở nên nguy hiểm.
"Chúng ta phải cách ly Lucas!" Anya nói, cô nhanh chóng lấy một bộ đồ bảo hộ và tiến lại gần thủy thủ. Kael cũng vậy, anh nhanh chóng mặc đồ bảo hộ và cùng cô đưa Lucas ra khỏi phòng thí nghiệm.
Nhưng khi họ làm điều đó, họ thấy một hiện tượng kỳ lạ khác. Lucas không chỉ bị chìm vào ảo ảnh, mà cơ thể anh ta còn bắt đầu phát ra một luồng sáng tím mờ ảo, giống như loài thực vật. Sóng năng lượng của nó đang khuếch đại cảm xúc của Lucas, và đồng thời, nó cũng đang biến đổi cơ thể anh ta.
"Ôi không," Anya thì thào. "Nó không chỉ là chất độc tâm trí. Nó còn là một loại virus sinh học. Nó đang biến Lucas thành một phần của nó."
Kael cảm thấy một nỗi sợ hãi lạnh sống lưng. "Vậy là... nếu chúng ta không thể ngăn chặn nó, tất cả mọi người trên tàu sẽ trở thành một phần của nó?"
Anya gật đầu, vẻ mặt cô trắng bệch. "Đúng vậy. Chúng ta phải tìm cách tiêu diệt nó. Nhanh lên, trước khi nó lây lan ra toàn bộ con tàu."
Họ đưa Lucas vào khu vực cách ly, rồi quay lại phòng thí nghiệm. Lần này, họ không còn chỉ là hai người yêu nhau nữa. Họ là hai nhà khoa học, hai chiến binh, phải đối mặt với một kẻ thù không thể nhìn thấy, một kẻ thù đến từ một hành tinh xa xôi.