Phòng thí nghiệm đã trở thành một khu vực nguy hiểm chết người. Những chiếc rễ màu tím của loài thực vật Kepler-186f đã lan ra khắp nơi, tạo thành một mạng lưới dày đặc, phát ra thứ ánh sáng ma mị, huyền ảo. Kael và Anya mặc đồ bảo hộ, cố gắng tiếp cận mẫu vật để tìm cách vô hiệu hóa nó.
"Chúng ta cần phải cắt đứt nguồn năng lượng của nó," Anya nói, cô dùng một chiếc kìm đặc biệt để cắt một chiếc rễ. Nhưng ngay khi cô cắt, chiếc rễ đó lại lập tức mọc lại, còn nhanh hơn. Cô ngạc nhiên. "Không thể tin được. Nó đang sử dụng năng lượng từ con tàu để tự hồi phục."
Kael cố gắng chạm vào chiếc rễ đó, nhưng Anya đã ngăn anh lại. "Không, Kael! Anh đừng chạm vào nó. Nó sẽ khuếch đại cảm xúc của anh, và anh sẽ trở nên mất kiểm soát."
Kael lùi lại, anh biết cô nói đúng. Anh đã cảm nhận được một luồng sóng năng lượng mạnh mẽ đang thôi thúc anh. Anh phải giữ vững lý trí của mình.
Họ tiếp tục thử nhiều cách khác nhau, từ việc dùng tia laser đến việc sử dụng các loại hóa chất có sẵn trên tàu, nhưng tất cả đều vô hiệu. Loài thực vật này dường như là một sinh vật bất tử, không thể bị tiêu diệt bằng những cách thông thường.
Trong lúc đó, Lucas, thủy thủ bị nhiễm virus, đã bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ hơn. Anh ta không còn chỉ lẩm bẩm nữa, mà bắt đầu hét lên, nói những lời đầy khao khát, đầy dục vọng. Những thủy thủ khác hoảng sợ, họ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Kael và Anya biết rằng họ không còn nhiều thời gian nữa. Họ phải tìm ra một giải pháp nhanh chóng. Anya chợt nhớ ra một điều. "Kael, anh còn nhớ dữ liệu mà chúng ta đã thu thập được từ hành tinh Kepler-186f không?"
Kael gật đầu. "Có. Anh vẫn lưu nó trong bộ nhớ của mình."
"Có thể trong đó có câu trả lời," Anya nói, cô nhanh chóng đi đến một chiếc máy tính an toàn và bắt đầu phân tích dữ liệu.
Họ làm việc cật lực, không nghỉ ngơi. Anya đọc các thông số sinh học của loài thực vật, còn Kael thì kiểm tra lại các bản ghi của nhiệm vụ. Cuối cùng, họ đã tìm thấy một manh mối quan trọng. Loài thực vật này không phải là một sinh vật bình thường. Nó là một loại "ký sinh trùng cảm xúc". Nó không có khả năng tự sinh tồn, mà phải ký sinh vào một sinh vật sống khác để phát triển. Và cách nó làm điều đó là bằng cách khuếch đại cảm xúc của vật chủ.
"Vậy là... chúng ta không thể tiêu diệt nó. Chúng ta phải... cắt đứt nó khỏi vật chủ," Kael nói, anh đã hiểu ra vấn đề. "Và vật chủ của nó... là con tàu."
Anya gật đầu. "Đúng vậy. Con tàu là vật chủ của nó. Nó đang sử dụng năng lượng của con tàu để phát triển. Chúng ta phải làm cho con tàu không thể cung cấp năng lượng cho nó nữa. Tức là... chúng ta phải tắt hoàn toàn mọi hệ thống của tàu."
"Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ trôi nổi trong không gian vô định," Kael nói, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng. "Và chúng ta chỉ có đủ oxy cho một thời gian ngắn."
"Không còn cách nào khác," Anya nói, cô nhìn anh bằng ánh mắt kiên định. "Chúng ta phải làm điều đó."
Họ quyết định thực hiện kế hoạch. Kael và Anya cùng nhau đến phòng điều khiển chính, và sau khi đã giải thích cho đội ngũ kỹ sư, họ bắt đầu tắt dần từng hệ thống của con tàu. Khi hệ thống tắt, mọi thứ trở nên im lặng. Đèn tắt, máy tính tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối.