Con tàu chìm trong bóng tối. Chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn khẩn cấp màu đỏ. Không gian im lặng đến rợn người, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của Kael và Anya. Cả hai đã hoàn toàn mệt mỏi, nhưng họ biết, đây chưa phải là kết thúc.
"Bây giờ thì sao?" Kael hỏi, anh nắm lấy tay Anya, tìm kiếm sự an ủi.
"Bây giờ chúng ta phải đợi," Anya nói. "Khi con tàu không còn năng lượng, loài thực vật sẽ không thể phát triển nữa. Nó sẽ tự chết đi."
"Còn Lucas thì sao?" Kael hỏi. Anh lo lắng cho thủy thủ trẻ.
"Em không biết," Anya nói, cô lắc đầu. "Nếu chúng ta kịp thời cắt đứt nguồn năng lượng, có thể anh ấy sẽ trở lại bình thường. Nhưng nếu không..." Cô không dám nói hết câu.
Họ trở lại khu vực cách ly, nơi Lucas đang nằm. Không còn ánh sáng tím phát ra từ cơ thể anh ta nữa. Khuôn mặt anh ta trở lại bình thường, nhưng đôi mắt anh ta vẫn còn vô hồn, như người mất hồn. Anya kiểm tra các chỉ số sinh học của anh ta. Mọi thứ đều bình thường, ngoại trừ một điều: cảm xúc của anh ta đã bị xóa sạch.
"Anh ấy không còn cảm xúc nữa," Anya thì thào. "Loài thực vật đã hút cạn cảm xúc của anh ấy, để lại một cái xác không hồn."
Kael ôm lấy Anya, cố gắng trấn an cô. "Chúng ta sẽ tìm cách chữa trị cho anh ấy. Anh tin là em sẽ làm được."
"Nhưng... chúng ta không có cách nào cả," Anya nói, giọng cô đầy tuyệt vọng. "Chúng ta không biết cách phục hồi cảm xúc. Và đây là một loại virus sinh học từ vũ trụ. Chúng ta không có đủ kiến thức."
Trong lúc đó, Kael nhận ra một điều kỳ lạ. Dù con tàu đã tắt hoàn toàn, nhưng ánh sáng tím từ phòng thí nghiệm vẫn còn. Nó vẫn nhấp nháy, yếu ớt, nhưng vẫn sống. "Nó vẫn còn sống," Kael nói, anh chỉ vào phòng thí nghiệm.
Anya hoảng hốt. "Không thể nào. Nếu nó không có năng lượng, làm sao nó có thể sống được?"
Họ tiến lại gần phòng thí nghiệm. Họ nhìn qua cửa kính, và thấy một điều kinh hoàng: những chiếc rễ của loài thực vật đã xuyên qua tường, lan ra khắp con tàu. Nó không chỉ hấp thụ năng lượng từ con tàu nữa, mà còn từ những nguồn khác, từ những thiết bị còn sót lại trên tàu. Nó như một con quái vật vô hình, đang âm thầm lan rộng.
Họ biết rằng, họ đã đánh giá thấp kẻ thù của mình. Loài thực vật này không phải là một sinh vật đơn giản. Nó là một trí tuệ siêu việt, có khả năng học hỏi và thích nghi. Nó đã biết rằng họ sẽ cắt đứt nguồn năng lượng, và nó đã tìm ra một cách khác để tồn tại.
Anya và Kael nhìn nhau. Họ biết rằng, cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu. Và họ phải đối mặt với nó, không chỉ để cứu con tàu, mà còn để cứu chính họ.