Lần thứ hai Minh Hạ quay lại studio, trời không mưa, nhưng bầu không khí vẫn đục mờ như thể thành phố đang giữ hơi thở. Cô không biết mình đến vì điều gì – vì bộ ảnh, vì lời mời, hay vì chính người đàn ông có đôi mắt luôn khiến cô cảm thấy bị soi thấu.
Kha Duy mở cửa, ánh đèn vàng từ trong hắt ra, ấm nhưng mơ hồ.
“Cô đến sớm hơn tôi nghĩ,” anh nói.
“Anh có vẻ không ngạc nhiên.”
“Vì tôi biết cô sẽ đến.”
Câu trả lời khiến cô khẽ cười, dù trong lòng lại dậy lên một cảm giác khó tả. Tự tin, nhưng không kiêu ngạo. Gần gũi, nhưng không dễ nắm bắt — đó là Kha Duy.
Trên bàn, máy ảnh, laptop và những tấm ảnh in đang sấy khô. Mùi mực và ánh sáng đèn studio khiến không gian giống như một khoảnh khắc bị đông cứng giữa thời gian. Anh chỉ vào chiếc ghế gỗ giữa phòng.
“Hôm nay không cần diễn gì cả. Tôi chỉ muốn chụp ánh nhìn của cô khi im lặng.”
“Anh nói vậy nghĩa là sao?”
“Là… chỉ cần cô ở đây. Tôi sẽ làm phần còn lại.”
Cô không trả lời, chỉ tháo áo khoác, bước vào vùng sáng. Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Tiếng máy ảnh vang lên nhịp chậm, giữa mỗi cú bấm là một khoảng lặng dài. Mỗi lần anh nói “tốt rồi”, cô lại cảm thấy nhịp tim mình lệch một nhịp.
“Cô sợ ánh nhìn của mình sao?” anh hỏi, mắt vẫn sau ống kính.
“Không. Tôi chỉ không quen việc bị nhìn lâu như thế.”
“Vì người khác chưa từng nhìn cô đủ lâu.”
Câu nói đó khiến cô như bị chạm vào nơi sâu nhất. Cô quay đi, nhưng anh tiến lại gần, nhẹ nhàng như một cái bóng. Khoảng cách chỉ còn vài bước, cô nghe rõ hơi thở anh, trầm, đều, mang mùi cà phê và khói thuốc.
“Đừng tránh,” anh nói, giọng khàn nhẹ. “Trong nghệ thuật, sự thật luôn bắt đầu từ khoảnh khắc người ta thôi trốn.”
Cô đứng yên. Anh giơ máy ảnh, ánh sáng chớp lên, phản chiếu trong đôi mắt cô — đôi mắt không còn giấu điều gì.
Lúc ấy, cô hiểu rằng mình không còn là người mẫu bất đắc dĩ, mà là nhân vật chính trong một câu chuyện anh đang viết bằng ánh sáng.
Khi buổi chụp kết thúc, anh không nói nhiều. Chỉ im lặng lưu ảnh, rồi đặt máy xuống, nhìn cô.
“Cô có biết tại sao tôi muốn chụp cô lần nữa không?”
“Vì tôi thuận ánh sáng?” Cô nửa đùa, nửa thật.
“Không. Vì cô có ánh sáng riêng. Tôi chỉ muốn giữ lại nó, trước khi nó tắt.”
Câu nói ấy không hẳn là tán tỉnh, nhưng lại khiến cô thấy tim mình siết lại. Cô nhìn xuống đôi tay, khẽ run.
“Anh nói như thể tôi là một tấm ảnh đang phai.”
“Không. Cô là người đang cố chứng minh rằng mình vẫn còn tồn tại.”
Cô im lặng, vì biết anh nói đúng. Cô đã sống nhiều năm như thể chỉ để tồn tại, không còn nhớ cảm giác “được sống” là thế nào.
Anh đưa cho cô một cốc nước. “Uống đi. Hôm nay cô mệt rồi.”
Cô đón lấy, khẽ nhấp môi. Nước lạnh, nhưng trong lòng lại nóng rát.
Họ ngồi đối diện, không ai nói. Tiếng quạt trần quay đều, ánh đèn nhạt dần, và giữa khoảng im lặng đó, dường như hai người đang nghe chung một nhịp — nhịp rất thật, rất gần.
Rồi anh hỏi, nhẹ như một lời thì thầm:
“Cô có tin rằng đôi khi hai người xa lạ có thể nhận ra nhau, chỉ trong vài giờ?”
“Không phải nhận ra nhau,” cô đáp, mắt nhìn xa xăm, “mà là nhận ra phần mình từng mất.”
Anh cười, ánh nhìn lẫn giữa cảm phục và trầm tư. “Cô nói đúng. Nhưng nguy hiểm lắm.”
“Vì sao?”
“Vì khi đã nhận ra, người ta sẽ không dễ rời đi.”
Cô không nói gì. Câu ấy vang trong đầu như một lời báo trước.
Trước khi cô rời đi, anh gọi với theo:
“Minh Hạ, tôi đang chuẩn bị triển lãm mới. Tôi muốn cô là trung tâm của bộ ảnh này.”
Cô quay lại, đứng giữa khung cửa. “Trung tâm? Anh định dùng tôi để kể câu chuyện gì?”
“Không phải kể. Là thú nhận.”
“Về điều gì?”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu và thật đến mức khiến cô không dám thở.
“Về sự thật rằng, đôi khi người ta chỉ tìm thấy bản thân trong ánh mắt của người khác.”
Cô không biết nên trả lời sao. Chỉ biết rằng giây phút ấy, cả thế giới như thu nhỏ lại trong đôi mắt anh – nơi có thứ gì đó khiến cô vừa muốn bước tới, vừa sợ không bao giờ quay lại được nữa.
Tối đó, khi về đến nhà, cô mở laptop, nhìn màn hình sáng trơn mà không gõ nổi chữ nào. Mọi ý nghĩ đều bị ánh mắt của anh che lấp.
Cô mở email – thư từ anh đến. Không có lời chào, chỉ một file ảnh duy nhất.
Khi cô mở ra, tim cô ngừng đập trong một thoáng. Đó là bức ảnh cuối cùng của buổi chụp – cô ngẩng đầu, ánh sáng trượt qua gò má, mắt nhìn xa, nửa buồn nửa kiêu hãnh. Phía góc dưới, anh ghi một dòng chữ:
“Đây là khoảnh khắc cô không giả vờ nữa.”
Cô ngồi thật lâu, ngón tay chạm màn hình. Một cảm xúc lạ lẫm lan khắp người – vừa sợ, vừa muốn giữ lấy. Cô không nhớ lần cuối cùng ai khiến cô phải nghĩ nhiều như thế là khi nào.
Gần hai giờ sáng, điện thoại lại rung. Tin nhắn từ anh:
“Nếu cô rảnh, cuối tuần này tôi muốn chụp ở ngoài trời. Không có studio, không ánh sáng nhân tạo. Chỉ có thật.”
Cô không trả lời ngay. Nhìn ra ngoài, những vệt sáng của thành phố phản chiếu trên ô kính, giống hệt ánh mắt anh – vừa đủ xa để người ta nghĩ rằng có thể quên, nhưng lại gần đến mức chỉ cần chạm nhẹ là rơi vào.
Một lúc sau, cô gõ vài chữ:
“Anh nghĩ tôi sẽ đến à?”
Anh đáp rất nhanh:
“Không. Nhưng tôi hy vọng.”
Cô tắt điện thoại, ngả đầu lên gối. Giấc ngủ đến chậm, nhưng khi nhắm mắt, cô vẫn thấy ánh sáng từ ống kính hôm nay, và trong đó, hình ảnh người đàn ông im lặng đứng sau nó — người đang dần kéo cô ra khỏi vùng tối của chính mình.
Cô biết, nếu đi tiếp, sẽ không còn đường lùi. Nhưng trái tim lại không còn muốn quay lại nơi cũ.
Và như thế, trong thành phố đầy đèn nhưng trống rỗng ấy, có hai con người đang dần bước vào cùng một khung hình — nơi ánh sáng không còn chỉ để soi, mà để thú tội.