lời thú tội lúc nửa đêm

Chương 4: Buổi chụp ngoài trời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng cuối tuần, thành phố còn đang ngái ngủ. Minh Hạ đứng bên bờ sông, gió sớm thổi nhẹ, mang theo hơi nước và mùi cỏ mới. Ánh nắng đầu ngày chưa đủ mạnh để làm chói mắt, nhưng đủ để khiến cô nhận ra rằng hôm nay không còn là một buổi chụp bình thường nữa.

Kha Duy đến muộn mười phút. Anh không mang theo ê-kíp, chỉ có một chiếc máy ảnh treo trước ngực, một balo nhỏ và ly cà phê còn bốc khói.

“Cô đến thật,” anh nói, vừa cười vừa nhấc máy ảnh lên, “tôi đã nghĩ mình phải chờ vô ích.”

“Anh hy vọng mà,” cô đáp, nửa đùa, nửa nghiêm túc.

“Hy vọng khác với tin chắc. Tôi chỉ hy vọng, không dám chắc.”

Câu nói đó khiến cô khẽ cười. Gió luồn qua mái tóc, cuốn một vài sợi vương vào mắt. Anh giơ máy lên, không hỏi, không xin phép — chỉ bấm. Tiếng màn trập vang lên giữa buổi sáng tĩnh lặng, như một nhịp tim không lời.

“Vì sao lại ở đây?” cô hỏi, mắt hướng ra mặt sông loang ánh sáng.

“Vì ở đây không có gì để che. Ánh sáng thật nhất thường không nằm trong studio.”

“Và người thật nhất?”

“Cũng vậy.”

Cô im lặng. Một khoảng lặng dễ chịu bao trùm. Dòng nước phía trước như đang trôi rất chậm, còn trong cô lại đang nổi lên cảm giác không thể gọi tên — một thứ ấm áp xen lẫn nỗi sợ.

Anh chụp liên tục, khi cô nhìn xa, khi cô cúi xuống, khi cô lặng im. Mỗi khoảnh khắc, anh đều giữ lại, cẩn trọng như thể đang lưu giữ điều gì quý giá hơn cả thời gian.

“Anh chụp nhiều thế để làm gì?” cô hỏi, mắt không rời ống kính.

“Để tìm xem đâu là ánh sáng mà cô không biết mình đang có.”

Câu trả lời làm cô khẽ rùng mình. Trong thoáng chốc, cô không còn biết đâu là giới hạn giữa người được chụp và người đang bị nhìn thấu.

Khi nắng lên cao, họ chuyển sang một con đường nhỏ dẫn ra ngoại ô. Hai bên là cánh đồng lau đang trổ trắng, gió thổi rào rạt. Minh Hạ tháo giày, bước đi chân trần trên cỏ, cảm giác mát lạnh lan dần từ bàn chân lên đến tim.

“Cô biết không,” anh nói, đi bên cạnh, “trong nhiếp ảnh có một khái niệm gọi là ‘ánh sáng tàn’ – đó là thứ ánh sáng trước khi mặt trời tắt, vừa dịu vừa dữ. Tôi thích chụp vào thời khắc đó, vì nó giống con người – đẹp nhất khi sắp mất đi.”

“Anh nghĩ tôi đang ở giai đoạn đó à?”

Anh nhìn cô, ánh mắt vừa buồn vừa ấm. “Không. Tôi nghĩ cô đang ở lúc bắt đầu tin rằng mình có thể sáng lại.”

Cô quay đi, nhưng môi khẽ cong. Lời anh nói không giống lời an ủi. Nó giống một lời khẳng định, khiến cô thấy mình như được nhìn thấy lần nữa, rõ ràng và dịu dàng.

Họ dừng lại bên một gốc cây già, nơi có chiếc ghế gỗ cũ kỹ. Anh đặt máy xuống, mở balo lấy ra một cuốn sổ.

“Cô biết không,” anh nói, giọng chậm rãi, “tôi thường viết lại cảm xúc sau mỗi buổi chụp. Không phải để nhớ, mà để không quên cảm giác lúc nhìn thấy ai đó thật sự.”

“Anh viết cả về tôi à?”

“Rồi. Nhưng chưa xong.”

“Vì sao?”

“Vì cô chưa cho tôi biết kết thúc.”

Cô bật cười khẽ. “Tôi không phải nhân vật trong truyện.”

“Nhưng tôi là người đang kể.”

Giữa câu nói ấy, ánh nắng xuyên qua tán cây, rơi xuống vai cô, tạo thành những vệt sáng mảnh. Anh giơ máy lên, chụp thêm một tấm. Mắt họ chạm nhau qua ống kính – ánh nhìn dài, sâu, không còn khoảng cách của nhiếp ảnh hay người mẫu nữa.

Khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mọi ranh giới đang dần tan ra.

Buổi chiều, khi họ ngồi nghỉ bên quán nhỏ, anh đặt máy ảnh sang một bên, im lặng nhìn cô.

“Cô có từng nghĩ, đôi khi con người tìm đến nghệ thuật chỉ để được chạm vào điều họ không dám chạm trong đời thật?”

“Anh đang nói đến tôi hay chính anh?”

“Có lẽ cả hai.”

Gió thổi nhẹ. Tiếng muỗng va vào ly cà phê vang lên khẽ khàng.

Anh nhìn cô, nói tiếp:

“Cô khiến tôi muốn dừng lại.”

“Dừng lại gì?”

“Dừng việc biến mọi thứ thành tác phẩm. Dừng việc giấu cảm xúc sau ống kính.”

Cô thoáng sững sờ. Từ lần đầu gặp đến giờ, anh luôn nói những điều làm cô không kịp phòng bị.

“Và nếu anh dừng lại rồi, thì sao?”

“Thì tôi sẽ nhìn, không qua ống kính nữa.”

Cô im. Trong lòng, có gì đó chạm khẽ như dòng nước mơn man qua tay – dịu nhưng sâu.

Trên đường về, họ đi ngang cây cầu nhỏ. Ánh hoàng hôn rải trên mặt nước những vệt vàng đổ dài. Anh dừng lại, giơ máy lên lần cuối.

“Cho tôi thêm một khung hình nữa.”

“Anh chưa chụp đủ à?”

“Đủ rồi. Nhưng tôi sợ khoảnh khắc này sẽ không quay lại.”

Cô đứng yên. Không tạo dáng, không cười. Chỉ đứng đó, nhìn về phía mặt trời đang lặn. Anh bấm máy, ánh sáng nhuộm lên đôi mắt cô thứ ánh nhìn mà sau này, anh sẽ không bao giờ quên: ánh nhìn của người vừa sợ vừa tin.

Họ không nói gì trên đường trở lại thành phố. Mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng. Khi xe dừng trước nhà cô, anh chỉ nói một câu:

“Cảm ơn vì đã đến.”

Cô gật đầu, mở cửa xe. Nhưng trước khi đóng lại, cô quay sang, nói thật khẽ:

“Anh nói đúng. Ánh sáng thật không nằm trong studio. Nhưng đôi khi, người ta chỉ dám nhìn nhau khi có một lớp kính giữa.”

Anh mỉm cười, không đáp. Cô rời đi. Anh nhìn theo, ánh sáng cuối cùng trong ngày chiếu vào đôi vai nhỏ.

Đêm đó, trong căn hộ nhỏ, Minh Hạ mở email từ anh. Lần này không chỉ một tấm, mà là cả một thư mục ảnh. Cô kéo từng bức ra xem. Cô bên sông, bên gốc cây, dưới ánh sáng hoàng hôn. Không có tấm nào là tạo dáng. Mỗi bức đều là khoảnh khắc cô không nhận ra mình đang bị nhìn.

Trong một tấm, ở góc trái, có bóng của anh – mờ, nhưng rõ ràng. Cô nhìn thật lâu, ngón tay chạm vào màn hình.

Tin nhắn đến:

“Tôi không định gửi đâu. Nhưng nếu cô xem, đừng nghĩ đây chỉ là ảnh. Đây là lần đầu tiên tôi không chụp để lưu giữ, mà để nhớ.”

Cô nhìn dòng chữ, khẽ thở dài. Không biết nên vui hay lo. Vì trong lời nói đó, cô thấy một điều gì đang đổi hướng – thứ gì đó không còn thuần nghệ thuật, mà là cảm xúc thật.

Cô viết lại:

“Nếu anh thật sự nhớ, thì đừng chụp nữa.”

Anh đáp sau một phút:

“Tôi không thể. Nhưng tôi hứa, nếu có lần chụp sau, sẽ không còn là vì ảnh.”

Minh Hạ ngồi lặng. Bên ngoài, trời lại đổ mưa. Tiếng mưa va vào cửa kính, âm thanh như gõ nhịp cho một điều gì đang dần bắt đầu.

Cô nhắm mắt, hình ảnh anh giữa khung trời sáng nhạt vẫn còn nguyên – cùng nụ cười trầm tĩnh, và ánh mắt nói nhiều hơn bất cứ lời nào.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy tim mình không chỉ đập – mà đang sống.

Và thế là, giữa thành phố mờ sương, hai người bắt đầu bước gần hơn một bước – bước qua ranh giới giữa ảnh và thật, giữa ánh sáng và cảm xúc.

Mà một khi đã bước qua, sẽ không còn ai quay lại được nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×